Đi đến trước mộ của cha Chu và mẹ Chu đốt tiền giấy báo tin vui, cũng làm cho hai vợ chồng bọn họ phù hộ cho cái thai này của cô được bình an.
Chuyện lần này Bạch Nguyệt Quý mang thai lại là sinh đôi cũng không tiếp tục giấu được người trong thôn nữa.
Bởi vì thật sự là bụng quá lớn, lúc ra ngoài tản bộ thì các cụ bà trong thôn đang ngồi hóng mát dưới cây to lập tức cười hỏi mấy tháng rồi?
Sau khi Bạch Nguyệt Quý nói số tháng, người có kinh nghiệm thì kinh ngạc, hay là nhớ sai ngày? Mang thai hơn năm tháng thì sao bụng lớn như thế được?
“Bà Lý nói là sinh đôi, cho nên hơi lớn một chút.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.
“Gì, lại là sinh đôi?” Một đám cụ bà ngay cả giày cũng không kịp mang, trợn mắt há hốc mồm, lập tức liền nhìn về phía bụng cô.
“Đúng vậy.” Bạch Nguyệt Quý trò chuyện vài câu với các cụ bà, rồi thong thả ung dung mang theo Sư Tử rời đi.
Sau đó chuyện này bắt đầu truyền ra khắp trong thôn.
“Ai da, sợ là tổ tiên của nhà họ Chu đã tích được công đức lớn lắm, nhìn xem thanh niên trí thức vợ của Chu Dã, thật đúng là vượt trội.”
“Ai nói không phải nào, thật là vô cùng vượt trội!”
“Không nói cầm bút cứ thế một tháng kiếm hai ba mươi đồng, chỉ nói bụng của cô này, đó là thật sự vô địch.”
“……”
Cho dù là người có tính khắc nghiệt nhất trong thôn như thím Tôn, nói đến cái phúc của Bạch Nguyệt Quý này thì vẫn không thể không phục.
Lần trước mang thai chính là sinh đôi, sinh một lúc hai đứa con trai.
Kết quả bây giờ mang thai lần thứ hai lại là sinh đôi tiếp.
Mặc kệ là con trai hay là con gái thì đều tốt, đây là may mắn.
Bao nhiêu năm qua cả đại đội Ngưu Mông và mấy đại đội xung quanh đều chưa từng xuất hiện một đôi song sinh, chỉ có một đôi do Bạch Nguyệt Quý sinh, kết quả bây giờ đôi song sinh thứ hai vẫn là do cô mang thai.
Thật sự là quá sức tưởng tượng, đây là cái phúc gì thế?
Cho nên các cụ bà chân nhỏ này thật là hâm mộ, trước kia sao các bà lại không nhìn thấy trên người của Bạch Nguyệt Quý có một cái phúc lớn như thế nhỉ?
Đúng là chỉ có ngôi sao may mắn Chu Dã mới có cái phúc này.
Đến khi tan việc mấy người đàn ông trong thôn cũng biết, nhưng nói đến ai mà không hâm mộ cái may mắn đầy trời của Chu Dã chứ?
Cho dù là ông đội trưởng cũng vẫn nói với Chu Dã: “Năm nay nếu có thể xin được đại đội tiên tiến, tôi sẽ mặt dày đi tìm lãnh đạo công xã xin thực phẩm dinh dưỡng cho vợ cậu!”
“Bác đội trưởng cứ yên tâm đi, năm nay chắc chắn đại đội chúng ta có thể xin được đại đội tiên tiến!” Chu Dã lập tức nói.
Tuy rằng không thiếu chút đồ gì đó, nhưng đây cũng là vinh quang mà.
Nếu như thật sự có thể xin được, cũng đại biểu cho việc ngay cả lãnh đạo người ta cũng cảm thấy vợ anh có phúc, nên khen thưởng đúng không?!
Chu Dã đã biết chuyện cái thai này của vợ cũng là sinh đôi từ tháng trước.
Anh nằm trên một cái giường cùng với vợ, sao có thể không chú ý đến bụng của vợ to quá nhanh kia chứ.
Cũng là vì có kinh nghiệm của hai người làm anh trai như Đâu Đâu và Đô Đô, cho nên lúc ấy anh đã hỏi luôn, Bạch Nguyệt Quý cũng cho câu trả lời chắc chắn.
Cho nên anh rất chú ý đến vấn đề dinh dưỡng của vợ.
Anh đã nói với không ít cụ bà trong thôn, trứng gà phải giữ lại cho anh, tích cóp xong thì xách đến nhà anh để đổi.
Nếu không muốn đổi tiền thì đổi que diêm hay muối ăn linh tinh đều được, anh cho đổi hết, nếu trong nhà không có thì anh lại đạp lên Đại Kim Lộc đi tới công xã mua.
Bởi vì không muốn để cho mình phải đi một chuyến tay không đến trạm thu mua đổi trứng gà còn bị người chọn lựa, cũng không phải tự mình chạy đến công xã mua muối ăn hay que diêm, các cụ bà rất tự nguyện mang theo trứng gà đến nhà anh để đổi.
Ngoài ra Chu Dã cũng không ít lần vào trong núi, tuy rằng sau khi tan làm rất mệt mỏi, nhưng anh cũng sẽ đi vào núi xem có con mồi hay không, không có con mồi thì anh sẽ đặt bẫy rập để sáng sớm ngày hôm sau vào núi xem.
Tính ra một tuần cũng có thể mang về nhà năm sáu con gà rừng, tháng trước còn bắt được một con thỏ hoang béo múp.
Hơn nữa đó là còn chưa kể anh đã bán cho Hứa Nhã hai con, để cô ấy ăn trong lúc ở cữ.
Nhưng mà cho Trương Hiểu Mai thì chắc chắn anh sẽ không thu tiền, sau khi cô ấy sinh em bé xong thì anh đã đưa qua đó ba con.
Mà Bạch Nguyệt Quý tự mình ăn đã đủ dinh dưỡng, thậm chí còn ăn nhiều gà rừng nên cô có chút sợ ăn, nhưng cô vẫn thích uống canh gà.
Canh gà sau khi hầm nấm thì vô cùng thơm ngon, nấm cũng là nấm mới hái năm nay, vô cùng tươi.
Còn một món khác chính là canh cá.
Cố Quảng Thu bắt được.
Mỗi lần anh ấy đều đưa qua đây cho Bạch Nguyệt Quý, cô uống canh cá hầm thấy rất ngon, bởi vì tất cả đều là cá hoang dại tươi sống, có rất nhiều dinh dưỡng.