“Tôi biết cô là y tá tốt, đây chỉ là một chút tấm lòng của tôi thôi.” Chu Dã đưa lại cho cô ấy.
Y tá trưởng lắc đầu, không cần Chu Dã hỏi đã nói luôn: “Tình hình của vợ cậu rất ổn định nhưng hiện tại chỉ mới mở được một đốt ngón tay thôi, còn phải đợi thêm, tôi đi kiểm tra tình hình sản phụ ở các phòng khác xong lại quay lại.”
Nói xong, y tá trưởng đi luôn.
Chu Dã thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Dã, có bà tôi ở đây, anh không tin ai chẳng lẽ lại không tin bà tôi hay sao?” Lý Thái Sơn an ủi, anh ta cảm thấy anh Dã quá sốt ruột.
E là chị dâu ở trong phòng cũng bị căng thẳng lây theo anh Dã, mà đây có phải lần đầu tiên sinh nở đâu cơ chứ.
Chu Dã không để ý tới Lý Thái Sơn, anh bảo Lý Thái Sơn cầm hộp trái cây qua chỗ khác ngồi.
Chẳng bao lâu sau, y tá trưởng quay lại, nói với Bạch Nguyệt Quý: “Chồng cô căng thẳng quá, tôi vừa đi ra ngoài là cậu ấy nhét ngay hộp trái cây cho tôi, sợ tôi không tận tâm.”
Bạch Nguyệt Quý vốn đang rất đau nhưng nghe kể như vậy, khóe môi cô vẫn không nhịn được nhoẻn cười.
Bà Lý nói với y tá trưởng: “Nếu hỏi trong thôn chúng tôi ai thương vợ nhất thì ngoài Chu Dã ra không thể là ai khác.”
Y tá trưởng cười gật đầu: “Tôi cũng thấy vậy. Lúc trước, có một sản phụ tới đây sinh con, chồng cô ấy đi đánh nhau với người ta, hại cô ấy tức quá sinh non! Phụ nữ chúng ta lấy đúng chồng và lấy không đúng chồng quả là khác nhau một trời một vực.”
“Đúng vậy, mặc dù quan trọng nhất vẫn là bản thân mình phải có bản lĩnh nhưng nếu lấy đúng chồng thì sẽ có người quan tâm tri kỷ, còn nếu lấy sai người thì mình lại phải làm trâu làm ngựa, đi làm ở ngoài về còn phải lo chuyện ăn uống ngủ nghỉ cho cả nhà, cuộc sống chẳng có hy vọng gì cả.” Bà Lý nói.
Y tá trưởng cũng được dịp kể lể: “Đúng vậy, tôi thì còn đỡ chứ cô hàng xóm chơi với tôi từ nhỏ đến lớn thì khổ lắm luôn, tôi là người ngoài đứng xem thôi mà cũng thấy khổ giùm cho người ta. Lúc trước, cha mẹ cô ấy đã phản đối chuyện cưới xin này rồi nhưng cô ấy vẫn mù quáng khăng khăng lấy bằng được.”
“Với kinh nghiệm của bà già này, cậu nào mà bị người lớn nhận xét là không được thì tám, chín phần mười cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì.” Bà Lý nói.
Y tá trưởng gật đầu, sau đó lại thấy hơi buồn cười: “Hồi đó chồng tôi được cha mẹ khen lắm nhưng tôi lại không hài lòng, chẳng qua cha mẹ bảo thì con phải nghe nên tôi mới cưới anh ấy, không ngờ cưới xong thấy cũng tốt thật.”
Hai người trò chuyện với nhau, Bạch Nguyệt Quý ít nhiều bị di dời sự chú ý nhưng bà Lý vẫn không quên kiểm tra cho cô.
Tốc độ chuyển dạ lần này của Bạch Nguyệt Quý nhanh hơn lần trước nhiều. Chiều tối mới lên thị trấn mà hơn mười giờ tối đã sinh rồi.
Khi tiếng khóc oe oe vang lên trong phòng sinh, Chu Dã rất kích động.
“Sinh rồi, sinh rồi, anh Dã, chị dâu sinh rồi!” Lý Thái Sơn phấn khởi nói.
“Vẫn còn một đứa nữa.” Chu Dã vẫn còn nhớ chuyện này.
Đứa thứ hai cũng nhanh chóng chào đời. Khoảng mười phút sau, tiếng trẻ con khóc lại vang lên.
Mặc dù là sinh đôi, chênh nhau mười phút nhưng canh giờ không giống nhau.
Một nhóc sinh giờ Hợi, một nhóc sinh giờ Tý, tình hình giống như Đâu Đâu và Đô Đô.
Hai cặp sinh đôi, bốn ngày sinh tháng đẻ.
Bà Lý cùng y tá trưởng thu xếp ổn thỏa cho Bạch Nguyệt Quý và bé xong rồi mới đi ra ngoài báo tin vui.
“Bà, chị dâu sinh con trai hay con gái?” Lý Thái Sơn hỏi ngay.
“Hai thằng cu, chúc mừng con lại có thêm hai cậu con trai.” Bà cụ cười bảo với Chu Dã.
“Lại thêm hai thằng cu nữa à?” Lý Thái Sơn rất kích động.
Bà Lý gật đầu, đúng là có phúc, lần trước đã sinh được hai cậu con trai, lần này lại thêm hai cậu con trai nữa là thành bốn cậu con trai, ai mà chẳng phải khen một câu có phúc kia chứ?
Vì là con trai nên một người đang ngóng có con gái như Chu Dã hơi hụt hẫng một chút nhưng nhớ tới tình hình của vợ, anh lại hỏi: “Bà Lý, vợ cháu thế nào?”
“Vợ cháu ổn, bà vừa mới đút cháo đường nâu cho con bé ăn, con bé ăn ngon miệng lắm.” Bà Lý nói.
Chu Dã nghe vậy mới yên tâm, bảo Lý Thái Sơn dìu bà mình đi nghỉ ngơi.
Bà Lý lớn tuổi nên đúng là cũng hơi mệt, tinh thần hơi uể oải, eo hơi mỏi.
“Đúng là sức khỏe năm sau thua năm trước.” Bà Lý bùi ngùi nói.
Hai năm trước bà ấy cũng theo đỡ đẻ từ đầu tới cuối, mặc dù mệt nhưng không mệt đến như thế này, lần này bà ấy thực sự thấy cần phải nghỉ ngơi.
“Vợ à, em vất vả rồi.”
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã, anh không nhịn được hôn vợ mình một cái.
Lúc này, Bạch Nguyệt Quý rất có tinh thần, cô còn thấy hơi buồn cười nữa. Cô bảo với Chu Dã: “Không có con gái rồi.”
Ai mà ngờ được cô chỉ thuận miệng nói với em họ vậy thì sinh đôi đi, vậy là em họ cho cô nhất định toàn sinh đôi con trai, thực ra cũng có thể sinh cả con gái nữa mà.
Giờ thì hay rồi, chồng cô đã thắt ống dẫn tinh rồi, không có con gái trở thành nỗi tiếc nuối cả đời luôn.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Bạch Nguyệt Quý vẫn rất bình tĩnh.