Đặc biệt khi nhìn đến anh ta còn xách theo hai con gà rừng tới, cha vợ còn nói với anh ta: “Sao con còn xách sang bên này làm gì, tự mình giữ lại ăn đi.”
“Trong nhà còn có mà, nên con mang tới cho cha mẹ thêm đồ ăn, bây giờ thời gian không còn sớm, con cũng đi về trước.” Lý Thái Sơn nói.
Mẹ vợ anh ta lôi kéo không cho đi, muốn anh ta ở lại ăn cơm rồi hãy trở về.
Nhưng Lý Thái Sơn vẫn uyển chuyển từ chối: “Con còn phải đi trả xe đạp nữa, không kịp ăn, chờ con xong việc bên kia rồi, đến lúc đó lại đưa Tiểu Linh về nhà.”
Sau khi vẫy tay tạm biệt cha vợ à mẹ vợ, Lý Thái Sơn lập tức đi về.
Cũng qua đây trả xe cho anh Dã nhà mình rồi mới về nhà.
Kim Tiểu Linh nhìn ánh mắt của chồng mình, chắc chắn là không cần nhiều lời.
Đây là chồng mình đang xây dựng mặt mũi cho mình, mang tặng nhà ngoại hai con gà rừng này, đến khi cô ấy về đến nhà ngoại thì cũng có thể ngẩng cao đầu.
Các chị dâu cũng phải đánh giá cao cô ấy hơn.
Tuy rằng nói như vậy có chút quá mức nịnh bợ gì đó, nhưng đây là ân tình qua lại của người trưởng thành.
Sau khi cô ấy đi lấy chồng, nhà họ Lý bên này mới là nhà của cô ấy, nhà ngoại bên kia vẫn là nhà mẹ đẻ, nhưng không thể lại dùng tâm thế trước kia để đối đãi được.
Đương nhiên, đối với cha mẹ cô ấy thì tất nhiên là không cần phải nói, không khác gì trước kia.
Cha mẹ cô ấy vẫn rất thương con gái như cũ, có điều cô ấy sẽ không ỷ vào cha mẹ yêu thương mà tác oai tác quái, giống như Lý Tiểu Lệ nhà ông đội trưởng.
Cô ta gây sự với cả ba cô chị dâu, không chỉ có chị dâu, mà cháu trai cháu gái nhà ngoại cũng ít nhiều đều không thích cô ta, ba người anh trai cũng có ý kiến với cô ta.
Chính là bởi vì cô ta quá không biết chừng mực.
Mà mẹ của Thái Sơn cũng vừa lòng đối với chuyện này.
Bây giờ con trai bà ấy đi theo Chu Dã, được Chu Dã ảnh hưởng đến mức thật sự càng ngày càng có khí chất, làm việc cũng rất phóng khoáng.
Không nói nhiều về chuyện này nữa, sáng sớm ngày hôm sau Lý Thái Sơn đã tới đây tìm anh Dã của anh ta.
Chu Dã ăn bữa cơm sáng, hai người vác cuốc mang theo túi da rắn sạch sẽ lên núi đào tổ ong.
Lần này Chu Dã đi lấy mật ong, Bạch Nguyệt Quý đã chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cho anh.
Buổi tối hôm qua anh về nhà nói, cô không nói hai lời lập tức chuẩn bị mũ đội đầu cho anh, nghĩ đến còn có Lý Thái Sơn muốn đi theo, cho nên cô cũng xé lưới làm cho Lý Thái Sơn một cái mũ đội đầu.
Cũng nhắc anh phải mặc áo dài tay, trên tay còn mang theo bao tay, lại còn mang theo cả hương nữa.
Hương này đều là Chu Dã lặng lẽ chuẩn bị để tế bái cha mẹ anh, mỗi lần đi đốt tiền giấy anh đều sẽ mang một ít qua đó đốt cho cha mẹ anh.
Hiện giờ thì chúng lại có công dụng khác, sau khi đốt hương này lên thì hun tổ ong một lần, ong mật sẽ không hung dữ như trước nữa.
Cho nên lần này bọn họ chuẩn bị rất đầy đủ.
Tổ ong này không hề nhỏ, tổ của chúng là ở trong vách động nham thạch, phải dùng cuốc để đào ra, Lý Thái Sơn làm việc không cẩn thận, hơn nữa Chu Dã cũng có những tính toán khác, cho nên anh đã tự tay mình làm lấy.
Sau khi đào tổ ong ra, bên trong lập tức có không ít ong mật xuất hiện, Chu Dã đã sớm đội mũ vào, ong mật đốt không đến mặt, dùng hương hun chúng nó một lần, quả nhiên đám ong mật ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
“Anh Dã, thật nhiều ong mật, tổ này có bao nhiêu mật đây!” Lý Thái Sơn vừa nhìn vào bên trong đã vô cùng kích động.
Chu Dã cũng rất vừa lòng, sau khi hun hương xong, anh liền bắt đầu dùng lưỡi hái cắt sáp ong, dùng cành cây gẩy hết ong mật đang bám trên sáp ong ra ngoài.
Lý Thái Sơn lập tức vội vàng mở túi da rắn ra.
Cái tổ ong hoang dại này rất lớn, cắt hết toàn bộ thì đoán chừng có thể cắt được hai ba mươi cân mật ong, nhưng Chu Dã chỉ cắt một nửa, còn lại anh không cắt nữa.
“Anh Dã, còn nhiều thế cơ mà.” Lý Thái Sơn nói.
“Giữ lại cho ong mật qua mùa đông, tổ ong này chúng ta cũng giữ lại, tầm này sang năm lại đến tiếp tục cắt.” Chu Dã nói.
Ánh mắt Lý Thái Sơn sáng lên: “Thế thì sau này thường xuyên có mật ong ăn rồi.”
Chu Dã gật gật đầu, lại đổ những nham thạch mà anh đào xuống về lại, những hòn đá nhỏ gì đó cũng đều lấp kín, mặt khác còn dùng bùn lấp lên, không khác lắm với dáng vẻ như cũ, vô cùng kín đáo.
Đào xong mật ong, hơn nữa ngày hôm qua cũng bắt được không ít con mồi, Chu Dã không ở trong núi lâu thêm, mang theo Lý Thái Sơn về thôn.
Buổi sáng xuất phát, về nhà tính ra thì cũng là giữa trưa.
Bởi vì mật ong rừng đào về được không nhiều lắm, chỉ có mười mấy cân, cho nên Chu Dã chỉ cho Lý Thái Sơn ba bình mật ong đựng bằng hộp của trái cây đóng hộp.
Cho cậu út Cố một bình, cũng tặng cho nhà họ Trương một bình, còn cho Hứa Nhã và Đổng Kiến, mỗi người một bình.