Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức ( Dịch Full )

Chương 401 - Chương 401 - Trộm Nhà Mẹ Đẻ

Chương 401 - Trộm Nhà Mẹ Đẻ
Chương 401 - Trộm Nhà Mẹ Đẻ

“Mẹ, hiện tại mẹ đang trách con sao?”

“Mẹ không có ý này. Dù sao con cũng đã kết hôn và đã có ba đứa con rồi, con còn có thể làm gì được nữa?” Thím Tôn nói: “Con cứ sống chung với nó đi, đợi đến khi bọn trẻ trưởng thành thì cuộc sống sẽ tốt hơn.”

Nói xong bà ấy lấy trong túi ra hai đồng và nói: “Chỗ tiền này mẹ rất vất vả mới tiết kiệm được, con cầm lấy đi.”

Lý Tiểu Lệ chê ít: “Sao lại chỉ có mỗi hai đồng? Như thế này làm sao mà đủ?”

“Thật sự mẹ không có nhiều, nếu có mẹ sẽ đưa cho con.”

Lý Tiểu Lệ miễn cưỡng nhận lấy số tiền đó và tiếp tục khóc: “Bọn trẻ đã lớn hơn nhiều, hiện tại con bắt đầu phải nuôi chúng. Làm sao con có thể nuôi chúng trưởng thành được? Bọn chúng giống như những con quỷ đói đầu thai, ngày nào cũng kêu đói với con. Cha của bọn chúng vô dụng không thể kiếm được lương thực thì làm sao có thể tiết kiệm được đồ ăn?”

Thím Tôn nói: “Cha con đã lên công xã rồi. Nhân lúc cha con không ở nhà, lát nữa con mang chút lương thực trở về.”

Nghĩ đến mấy đứa cháu ngoại đang chịu đói, bà ta cũng bất đắc dĩ phải bỏ ra. Bà ta không những đưa cho cô ta một ít lương thực mà còn bắt một con gà ở trong chuồng cho cô ta mang về để tẩm bổ.

Lúc này, Lý Tiểu Lệ mới cảm thấy hài lòng một chút. Cô ta nắm lấy tay mẹ và nói: “Mẹ, con biết trong nhà này chỉ có mẹ là thương con nhất. Sau này lúc mẹ già rồi, con nhất định sẽ về chăm sóc mẹ!”

“Mẹ biết con hiếu thảo. Con nên đi về và sống thật tốt với Hữu Tài. Mọi chuyện đã như vậy rồi nên không còn lựa chọn nào khác.” Thím Tôn an ủi cô ta.

Nếu cha cô ta có ở nhà thì chắc chắn sẽ không cho cô ta lấy lương thực đi. Hiện tại, cha cô ta cũng không coi cô ta là con gái nữa. Cho nên Lý Tiểu Lệ cũng vui vẻ mang một con gà mái với một túi lương thực về.

Vợ Đại Hải và vợ Đại Sơn đều biết mẹ chồng đang trợ cấp cho con gái của bà ta nhưng họ cũng không thèm để ý.

Đó là con gái của bà ta. Bà ta muốn trợ cấp bao nhiêu cũng được, chỉ cần không động đến đồ của họ. Còn về việc hiếu kính hai vợ chồng già thì mỗi năm họ sẽ đưa một lần.

Nhưng cũng chỉ có một năm một lần.

Sau khi ông đội trưởng trở về thì mới biết được con gái đã lấy trộm đi năm mươi cân lương thực. Ông ấy trầm mặt lấy lại chìa khóa ở trong tay thím Tôn!

“Bọn chúng bao nhiêu tuổi rồi? Chúng ta bao nhiêu tuổi rồi? Bọn chúng còn cần chúng ta nuôi sống sao? Bọn chúng bị cụt tay hay bị gãy chân à?” Ông đội trưởng trực tiếp mắng bà ta một trận.

“Nhưng đó là con gái và cháu ngoại của chúng ta!” Thím Tôn khóc lớn.

“Vậy thì làm sao? Nếu nuôi không được thì đừng sinh!”

Lần này thím Tôn không chỉ không được quản lý tiền mà còn không được quản lý cả lương thực, bà ta tức đến mức chỉ biết khóc.

Sau này bà ta thực sự không thể chu cấp cho con gái nữa, con gái bà ta phải sống khổ sở biết bao?

Ban đầu bà ta đã nghĩ con gái mình đã đủ khổ rồi nhưng hóa ra con gái của bà bạn già còn khổ hơn, bà ta bỗng chốc cảm thấy được an ủi.

Cô con gái cưng Lý Phong Mai của mẹ Phong Thu lấy chồng vào thành phố đã bị con rể đuổi về nhà!

Lý Phong Mai khóc lóc đạp chiếc xe Phượng Hoàng về nhà cầu cứu.

Lúc đó, mẹ Phong Thu đang nói chuyện phiếm cùng một nhóm bà lão ở dưới gốc cây lớn trong thôn.

Những bà lão đó còn khen ngợi con trai cả của bà ta có tiền đồ, càng tán thưởng chuyện anh ấy sắp xây nhà bằng gạch ngói.

Nếu là Lý Phong Mậu, mẹ Phong Thu hẳn sẽ vui vẻ tiếp nhận lời khen, nhưng đây lại là đứa con trai cả vô tích sự kia.

Bà ta nhăn mặt chê bai, than phiền với mọi người.

Nói rằng đứa con trai cả này bất hiếu như thế nào, có tiền cũng không thấy cho cha mẹ già đồng nào. Lương thực một năm cũng chỉ cho một ít, còn tính toán chi li.

Nếu không phải là bà ta không đồng ý, thậm chí anh ta còn muốn dùng gạo cũ của năm ngoái để thay thế!

Đây hoàn toàn là chuyện bịa đặt, không có căn cứ.

Để không cho bà ta có cơ hội bắt bẻ, chị Lý tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy, thậm chí trước khi đưa gạo qua, chị ấy còn đi một vòng quanh thôn để mọi người cùng chứng kiến.

Đừng hòng lấy gạo rồi quay lại cắn ngược một phát!

Vì vậy, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, một số bà cụ như bà Giang và thím Tôn rất ủng hộ mẹ Phong Thu, chửi mắng cùng bà ta.

Nhưng một số bà cụ khác biết rõ trong lòng nhưng họ lại không nói gì.

Mọi người đang nói chuyện rôm rả dưới gốc cây cổ thụ thì Lý Phong Mai khóc lóc trở về, hai mắt của cô ta đều khóc tới mức sưng húp.

"Phong Mai, sao cháu lại khóc thành ra thế này, có chuyện gì vậy?" Thím Tôn là người đầu tiên phát hiện ra, lập tức kêu lên.

Mẹ Phong Thu vừa mới nhìn thấy con gái mình khóc nức nở như vậy liền vội vàng tiến tới hỏi: "Phong Mai, sao vậy, có chuyện gì à?"

Bình Luận (0)
Comment