Kỳ thật năm nay cũng không thích hợp làm thịt lợn lộ liễu như thế, nhưng chẳng phải vì muốn cổ vũ mọi người một chút hay sao, làm thịt thì cũng làm thịt rồi, dù sao ở địa phương nhỏ như nông thôn này không ầm ĩ ra chuyện gì được.
Đâu Đâu và Đô Đô cũng rất thích tham gia náo nhiệt này.
Đám người Lý Thái Sơn và mẹ của Thái Sơn đều tới rồi.
“Anh Dã.” Lý Thái Sơn vẫy tay tiếp đón.
Chu Dã lập tức đưa Đâu Đâu và Đô Đô đến đây.
“Chú Thái Sơn, chú không đưa Đa Đa tới à!” Đô Đô nói.
Con trai của Lý Thái Sơn gọi là Lý Đa.
Lý do chọn chữ ‘Đa’ này là bởi vì Lý Thái Sơn ngóng trông một cô con gái để làm vợ của anh em Đâu Đâu và Đô Đô, kết quả lại có thêm một con chim nhỏ, do đó đặt tên là Đa - nhiều.
Không chỉ có đứa lớn, sau đó đứa thứ hai mà Kim Tiểu Linh mang thai cũng là con trai, Lý Thái Sơn đặt tên gọi là ‘Dư’.
Tên của hai anh em cộng lại chính là ‘dư thừa’, không một đứa nào có tiền đồ, ngóng trông là con gái để làm vợ của bé ba bé tư, kết quả tất cả đều là con trai, khiến anh ta tức gần chết!
“Đa Đa còn chưa thể xem cảnh tượng này này.” Lý Thái Sơn trả lời: “Thật ra hai đứa cũng không thể xem.” Còn hỏi Chu Dã: “Anh Dã, sao anh còn đưa hai anh em bọn chúng đến đây thế?”
Hồi năm kia trong lúc làm thịt lợn, trong thôn có một người lỗ mãng đưa con trai còn nhỏ đến đây xem, kết quả bị hù dọa, ban ngày nhìn vẫn tốt đẹp, buổi tối trực tiếp sốt cao, hết cả hồn.
Còn phải mời bà của anh ta và ông Niên qua đó cùng nhau để tính bát tự gọi hồn, trong thôn cũng chỉ có hai người bọn họ biết cái này, bận việc hơn nửa buổi tối, lúc này mới gọi hồn của đứa trẻ về nhà, cũng dần hết sốt.
“Chúng cháu gan lớn lắm, không sợ cái này đâu!”
“Đây cũng không phải là trường hợp nhỏ.”
“Muốn nhìn thì phải nhìn trường hợp lớn chứ, chú Thái Sơn không được coi thường chúng cháu!”
Lý Thái Sơn cười hì hì, trực tiếp bế Đô Đô lên cao: “Người nhiều, chú ôm cháu nhé.”
Đô Đô cũng không có ý kiến, Chu Dã cũng ôm Đâu Đâu, nói với Lý Thái Sơn: “Đợi lát nữa che tai che mắt lại đừng để bọn chúng nhìn.”
“Không được che!”
“Đúng vậy, chúng cháu muốn xem!”
Cả hai đều mãnh liệt kháng nghị.
“Được, cho hai đứa xem.” Lý Thái Sơn cười gật gật đầu, miệng liên tục đồng ý.
Đâu Đâu và Đô Đô đều rất hoài nghi, nhưng mà không lâu sau thì Cố Quảng Thu cũng cùng thím Trương và Niên Sinh đến đây.
Niên Sinh cũng muốn nhìn làm thịt lợn, nhìn thấy Đâu Đâu và Đô Đô thật vui vẻ, ba đứa trẻ con bắt đầu thì thầm nói chuyện.
Không bao lâu Mãn Thương Mãn Khố cũng đến đây cùng Lý Phong Thu, còn có Chu Tam Đản và Chu Nhị Nha cũng đi theo anh cả Chu và chị dâu cả Chu đứng ở một bên khác, Tam Đản còn vẫy vẫy tay về phía bên này.
Anh cả Chu và chị dâu cả Chu làm như không nhìn thấy.
Xem người đến gần như đầy đủ, đồ tể trong thôn đã bắt đầu làm thịt lợn.
Đâu Đâu và Đô Đô, còn có đầu nhỏ của Niên Sinh trực tiếp bị giấu vào trong lồng ngực, ngay cả tai cũng bị che kín, Đâu Đâu và Đô Đô còn giãy giụa muốn xem.
“Còn chưa xong đâu, đợi xong lại nói.” Chu Dã nói.
Lý Thái Sơn cũng không buông Đô Đô ra, Cố Quảng Thu cũng như thế, mãi cho đến toàn bộ hoàn thành, lúc này mới để bọn nhỏ xem.
Đâu Đâu và Đô Đô vội vàng quay đầu ra xem, bọn chúng cũng không hiểu, nhưng cũng nhìn thấy lợn đã chết rồi, vừa rồi vẫn còn đang sống sờ sờ mà.
Trong lúc nhất thời cảm xúc của hai anh em đều có chút hạ xuống, Niên Sinh cũng thế.
“Có phải thấy hơi khó chịu hay không.” Chu Dã hỏi.
“Vâng.” Ba đứa bé gật đầu.
“Không vấn đề gì, đợi lát nữa ăn nhiều thêm hai miếng thịt lợn thì sẽ không khó chịu nữa.” Lý Thái Sơn cười một cách vô tâm.
Không thấy được thì sẽ không bị hù dọa, khi còn nhỏ anh ta còn từng nuôi con thỏ, kết quả bị mẹ mình giết thịt ăn.
Lúc ấy anh ta đã khóc thật lớn một hồi, nhưng đến khi ăn thịt thỏ kho tàu lại thấy rất ngon.
Làm thịt lợn là trường hợp lớn, nhưng làm thịt dê thì không có gì đáng xem, cho nên người ta đã làm thịt từ trước khi bọn họ tới xếp hàng rồi.
Hiện tại lợn cũng làm thịt xong, tất nhiên sẽ bắt đầu xếp hàng chia thịt.
Theo công điểm để xếp hàng cùng chia thịt.
Nhà nào công điểm nhiều thì xếp đằng trước, công điểm ít thì xếp đằng sau.
Chắc chắn công điểm của Chu Dã không nhiều lắm, vị trí được xếp hơi lui về sau, nhưng đây là chuyện không có cách nào, mỗi năm đều như vậy.
Đến lượt anh được chia, trên cơ bản đều không dư thừa lại miếng thịt mỡ trắng bóng nào, nhưng anh cũng không thèm để ý, nhìn đầu dê chưa có ai lấy, anh lập tức hỏi ông đội trưởng.
“Nếu cậu muốn, có thể lấy cả ba cái đầu dê.” Ông đội trưởng nói.
Năm nay làm thịt hai con lợn ba con dê.
Chu Dã không khách sáo nữa, trực tiếp lấy ba cái đầu dê, đây là thứ rẻ nhất, nhưng ngay cả như vậy cũng phải bỏ ra toàn bộ công điểm chia thịt của Chu Dã.