Chu Dã nhìn anh ấy có chút lo lắng, cười cười cũng đi ôm Đâu Đâu và Đô Đô về phòng ngủ: “Vậy anh đi ngủ sớm một chút.”
Lúc này Đổng Kiến mới gật gật đầu.
Ngày hôm sau thời điểm Chu Dã thức dậy nấu bữa sáng, Đổng Kiến cũng dậy, chào hỏi anh xong thì về khu tập thể thanh niên trí thức.
Mà lần này về đến nơi, đã nhìn thấy Dương Nhược Tình đang gõ cửa phòng Đặng Tường Kiệt, nhìn thấy anh ấy trở về, Dương Nhược Tình đỏ mắt qua đây tìm anh ấy hỗ trợ.
Đổng Kiến không nói hai lời: “Chuyện của cô và Đặng Tường Kiệt thì hai người tự xử lý, tôi không biết nguyên nhân quá trình xảy ra sự việc, không có cách nào khuyên.”
Nói xong lập tức đi đánh răng rửa mặt.
Sau khi xong ăn bữa sáng đơn giản, anh ấy lấy sách ra đọc.
Khoảng hơn nửa giờ sau, Dương Nhược Tình mới rời đi, thương tâm không thôi mà trở về khu tập thể nữ thanh niên trí thức ở cách vách.
Cô ta tới tìm Sở Sương hỗ trợ, nhưng Sở Sương lại không rảnh, đang bận phê chữa bài thi của bọn học sinh.
Không có cách nào xin giúp đỡ, Dương Nhược Tình rơi nước mắt đầy mặt, lúc này cô ta không nhịn được mà nhớ tới Giang Tân.
Bởi vì nếu có Giang Tân ở đây, anh ta nhất định sẽ an ủi cô ta, cũng nhất định sẽ giúp cô ta, sẽ không để cô ta lâm vào cảnh khốn khổ như bây giờ, giãy giụa không ra.
Rốt cuộc quả phụ họ Dương cũng có thời gian nhàn rỗi, cũng đặc biệt tới thăm Dương Nhược Tình.
Kết quả vừa đến đã nhìn thấy cô ta tiều tụy thành dáng vẻ này.
“Cô em ơi, em làm sao thế? Chị đi qua bên kia tìm em, kết quả thanh niên trí thức Đặng nói với chị là em ở bên này? Chuyện ra sao?” Quả phụ họ Dương không nhịn được nói.
Cuối cùng Dương Nhược Tình cũng gặp được một người có thể nói lời thật lòng, gạt nước mắt nói: “Chị dâu, chị không biết lòng em khổ sở bao nhiêu!”
“Em nhanh nói cho chị nghe xem.”
Dương Nhược Tình cũng không có ý muốn giấu, kể lại chuyện trước đó Trần Tùng muốn dùng sức mạnh cưỡng ép mình, cuối cùng mới khóc ròng, nói: “Em với Trần Tùng trong sạch, nhưng thân thể em đã bị anh ta nhìn thấy hết rồi, anh ta vin vào đó để vu khống em, nói chuyện nốt ruồi kia của em, cho nên Tường Kiệt cho rằng em và Trần Tùng…… Anh ấy cực kỳ tức giận, muốn ly hôn với em, ném hết đồ đạc của em ra ngoài!”
Quả phụ họ Dương cũng sợ ngây người.
Chị ta thật không ngờ, thân thể của Dương Nhược Tình đã bị Trần Tùng nhìn thấy hết, về phần nói là chưa xảy ra chuyện gì thì quả phụ họ Dương tự vấn lương tâm rồi nói một câu, chị ta cũng không tin.
Bởi vì Dương Nhược Tình đẹp như vậy, cho dù tiều tụy thành bộ dạng này vẫn khiến người ta nhìn thấy đã đau lòng.
Thân thể cô ta trần trụi trước mặt một người đàn ông, tên đàn ông nào còn có thể nhịn được?
Đặc biệt quả phụ họ Dương còn biết, Trần Tùng rất thích Dương Nhược Tình, nếu không sẽ không thừa dịp Đặng Tường Kiệt không ở đó mà cưỡng bức cô ta, đã tiến hành đến bước kia, còn có thể dừng lại ở thời điểm mấu chốt hay sao?
Ai tin chứ?
Trong lòng quả phụ họ Dương nghĩ như vậy, ngoài miệng nói: “Em không giải thích cho thanh niên trí thức Đặng sao?”
“Em còn không có cơ hội giải thích.” Dương Nhược Tình nghẹn ngào: “Chị dâu, chị có tin em không?” Cô ta thật sự đã bị Trần Tùng hại chết, còn oan hơn cả Thị Kính mà.
“Đương nhiên là chị tin em. Chỉ là chuyện này người khác tin hay không đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là thanh niên trí thức Đặng nghĩ như thế nào, chị nhìn dáng vẻ này của cậu ta là nghiêm túc đấy.”
Dương Nhược Tình vừa nghe, càng không chấp nhận được, che mặt khóc lên.
Con ngươi của quả phụ họ Dương đảo một vòng, an ủi: “Em đừng khóc, nếu như em tin được chị, để chị đi nói giúp em, chị sẽ nói rõ mọi chuyện với thanh niên trí thức Đặng! Hai người không thể cứ tiếp tục như vậy, dáng vẻ này của em, chị nhìn cũng thấy đau lòng.”
Dương Nhược Tình nghe vậy lập tức nắm tay chị ta, nói: “Chị dâu, cảm ơn chị!”
Quả phụ họ Dương bảo Dương Nhược Tình chờ chị ta rồi tự mình qua đây tìm Đặng Tường Kiệt.
Quả phụ họ Dương cũng rất là tài, chị ta lấy cớ nói Dương Nhược Tình có đồ còn sót lại ở bên trong, để anh ta mở cửa cho chị ta đi vào lấy.
Đặng Tường Kiệt nghe thấy lời này, bấy giờ mới để chị ta tiến vào: “Tự mình tìm đi!”
Quả phụ họ Dương cứ như vậy thuận lợi vào trong phòng Đặng Tường Kiệt, còn thuận tiện đóng cửa lại.
Tìm đồ vật đương nhiên chỉ là lấy cớ mà thôi, chị ta nhìn Đặng Tường Kiệt, nói: “Thanh niên trí thức Đặng, tôi đã biết chuyện của cậu và Nhược Tình, tôi đặc biệt đến đây khuyên cậu.”
Đặng Tường Kiệt hừ lạnh một tiếng: “Chị không cần khuyên tôi, tôi đã không còn quan hệ gì với cô ta, tôi sẽ không chịu đựng chuyện vợ của tôi không chung thủy với tôi!”
Anh ta nói xong cũng không thấy quả phụ họ Dương nói gì, qua một lúc quay đầu nhìn về phía quả phụ họ Dương, kết quả lại thấy thế mà quả phụ họ Dương lại không mặc quần áo!
Không biết từ lúc nào, chị ta đã cởi sạch quần áo của mình, cứ trần truồng như thế đứng ở kia.
“Chị……” Đặng Tường Kiệt lập tức đứng lên.
Thời tiết hôm nay rất lạnh, cho nên quả phụ ho Dương cũng bị lạnh đến mức run bần bật, nhìn anh ta, nói: “Cậu biết vì sao tôi lại làm như thế không?”