“Người nhiều mới náo nhiệt chứ.” Mợ út cười đáp lại lời hàng xóm.
Hàng xóm ừ gật đầu.
Ở dưới sự nhiều chuyện của Triệu Mỹ Hương, bên phía đại đội Cố gia cũng biết chuyện đại đội Ngưu Mông trở thành đại đội tiên tiến, trước đó một số người của đại đội Cố gia còn nói những lời không hay đối với việc Cố Quảng Thu đi sang ở tại nhà cha vợ, hơn nữa còn dời hộ khẩu qua đó, nhưng giờ đều chỉ còn lại có hâm mộ.
Ngoại trừ cái này, đương nhiên còn có chuyện trước kia Bạch Nguyệt Quý một hơi sinh hai cặp sinh đôi.
Một hơi bốn đứa con trai, đây thật đúng là không sao tưởng tượng ra được, năm ngoái bởi vì trời thật sự quá lạnh, Bạch Nguyệt Quý không đưa bé ba bé tư tới, để cho Chu Dã đưa hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô cùng Cố Quảng Thu tới đây thăm người thân.
Đây là lần đầu tiên hai anh em bé ba bé tư tới cửa.
Trong lúc mợ út hàn huyên cùng hàng xóm, xe lừa đã tới trước mặt rồi.
Đâu Đâu Đô Đô từ trên xe lừa xuống dưới, đều lớn tiếng gọi người: “Ông họ, bà họ!”
“Ông họ, bà họ.” Bé ba bé tư cũng học theo các anh trai kêu lên.
Bọn chúng đang gọi ông họ bà họ, nhưng Niên Sinh và Lâm Lâm cũng gọi ông họ bà họ theo, khiến người lớn đều là không nhịn được mà bật cười.
“Niên Sinh Lâm Lâm, cháu phải gọi là ông nội bà nội chứ.” Cố Quảng Hạ buồn cười, nói.
Lúc này Niên Sinh và Lâm Lâm mới phản ứng kịp, lại gọi ông nội bà nội thêm một lần.
Đương nhiên Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý còn có Cố Quảng Thu Trương Hiểu Mai, cũng cười cùng cậu út mợ út, còn chào hỏi hàng xóm nữa.
Hàng xóm liếc mắt một cái đã nhìn thấy đồ mà Chu Dã xách theo: “Đến nhà cậu út của cháu chơi thì trực tiếp mang một cái miệng đến là được, còn mang nhiều đồ vật như thế làm gì.”
“Thím nói lời này sao được, hồi còn nhỏ cháu làm thế thì được chứ lớn lên sao có thể làm vậy được nữa.” Chu Dã cười.
Hàng xóm lập tức cười ra tiếng.
Mợ út nói: “Năm ngoái những đồ mà cháu mang đến đây còn chưa ăn hết, lại mang sang đây làm gì.”
Anh sợ đồ ăn tết của hai người già bọn họ không phong phú, năm ngoái đã đưa hai con gà không biết mua ở đâu đến đây, còn Quảng Thu cũng mang đến đây bảy tám con cá đông lạnh nặng mấy cân, giờ lại mang theo gà rừng đến.
“Trong nhà nhiều đến nỗi không có chỗ để rồi, cho nên phải mang đến đây.” Chu Dã cười nói.
Cậu út Cố không nghe nổi nữa: “Giọng điệu ngông cuồng không biết điểm dừng.”
Bạch Nguyệt Quý cười nói: “Cậu út, đợi lát nữa cậu phải uống cùng đám Chu Dã một chén đấy.”
Cậu út Cố cười cười: “Sợ lát nữa bọn chúng không thể quay về được.”
“Ái chà, giọng điệu này của cậu út cháu còn lớn hơn cháu đấy, đợi lát nữa chúng cháu phải xem tửu lượng của cậu út thế nào so với so năm ngoái.” Chu Dã cười.
Mợ út cười tiếp đón bọn họ: “Đều nhanh vào phòng, nhanh vào phòng.”
Chào hàng xóm một câu xong, đoàn người vào nhà.
Ba đưa nhỏ Đâu Đâu, Đô Đô và Niên Sinh không đi vào, chơi ở bên ngoài cùng anh chị họ, Cố Tiểu Bắc còn chia sẻ pháo mua được cho bọn chúng.
Bọn nhỏ đã chơi ở bên ngoài rồi, còn lại người lớn ở trong phòng ngồi xuống uống trà hàn huyên.
Cậu út Cố lập tức nhìn bé ba và bé tư và Lâm Lâm đang chơi những món đồ chơi thủ công do ông chế tác trên giường đất, nói: “Đều là sinh đôi, sao Đâu Đâu và Đô Đô giống nhau như đúc, hai anh em bọn chúng lại không giống nhau như vậy?”
Lúc trước ông cũng có từng đi qua thăm và ở đó, nhưng khi đó chúng còn nhỏ, hiện tại càng lớn hai anh em càng mỗi người một vẻ, ai không biết đều nhìn không ra bọn chúng là anh em sinh đôi.
“Sinh đôi không giống nhau, cái này gọi là sinh đôi trứng gì ấy, trước đó Nguyệt Quý từng nói rồi, nói cụ thể ông cũng không hiểu đâu.” Mợ út nói.
Bạch Nguyệt Quý cười nói: “Đâu Đâu và Đô Đô là sinh đôi cùng trứng nên mới giống nhau. Hai anh em bọn chúng là sinh đôi khác trứng, sinh đôi khác trứng thì trông không giống nhau.”
Đúng là cậu út Cố nghe không hiểu, nhưng ít nhiều cũng hiểu ra, sinh đôi và sinh đôi cũng không giống nhau.
“Anh không tài nào phân biệt được Đâu Đâu và Đô Đô nhưng hai đứa bé này thì dễ phân biệt rồi, đứa giống cha là Tiểu Bác, đứa giống mẹ là Tiểu Viên.” Cố Quảng Hạ cười nói.
Trương Kiều Mai nói: “Thì sinh tận bốn đứa, kiểu gì cũng phải được một đứa giống mẹ chứ, sao có thể để Nguyệt Quý đẻ thuê hết được.”
Nghe vậy, mọi người đều bật cười, cả nhà sum vầy rất náo nhiệt.
Nhưng trong một ngày đông vui như vậy, tất cả mọi người đều ăn ý không nhắc tới vợ của Quảng Hạ.
Lúc ăn trưa, Chu Dã nói với mợ út, lát nữa vợ chồng họ muốn đón mợ út qua ở với nhà mình ít hôm.
Bởi vì nếu như ngày mai trời không đổ tuyết thì anh sẽ đi vào trong núi cùng với bọn Quảng Thu.
“Được thôi, lát nữa mợ đi về chung với tụi con.”
Cậu út Cố cũng không có ý kiến gì.
Chu Dã vào rừng đi săn, chỉ có mình cháu dâu thì sao chăm xuể những bốn đứa trẻ.
Cố Quảng Hạ hơi ngượng ngùng: “Anh có thể đi cùng bọn em không?”