Tháng bảy, tháng tám là thời điểm cực kỳ nóng bức.
Những ngày nóng nhất trong năm chính là vào lúc này.
Trong thời tiết như vậy, Chu Dã và những người đàn ông khác vẫn phải đi gánh nước tưới ruộng.
Những thửa ruộng không dễ tưới nước thì phải dùng sức người gánh nước, đội một chiếc mũ rơm mà gánh.
Vì vậy, Bạch Nguyệt Quý rất hiểu việc Chu Dã không muốn làm nông, bởi vì việc này thực sự quá vất vả và cực khổ.
Mỗi ngày sau giờ làm, Chu Dã đều phải đi tắm sông hơn nửa tiếng. Sau khi về nhà, Bạch Nguyệt Quý bóp vai cho anh, đều cứng đơ, cứng ngắc.
Bạch Nguyệt Quý thương anh vất vả, cũng không ít lần bóp cho anh, Chu Dã thoải mái đến mức rên hừ hừ.
Tháng bảy, tháng tám gian nan khó khăn lắm mới qua đi, sang tháng chín thời tiết đã không còn nóng như vậy nữa.
Tuy nhiên, không thể xem thường "nắng gắt cuối thu", mà mùa thu hoạch cũng bắt đầu từ tháng chín.
Đặc biệt năm nay, thời tiết không được tốt cho lắm, bởi vì mới vào tháng chín mà đã có một trận mưa, khiến mọi người lo lắng.
Chỉ sợ lúa trên đồng không thu hoạch được sẽ bị úng thối.
Cũng chính vì vậy, không khí mùa thu hoạch rất khẩn trương nên Bạch Nguyệt Quý cũng không rảnh rỗi. Cô đi thu hoạch cùng mọi người, phụ giúp phơi thóc ở sân phơi.
Nhưng mà vận may không tệ, từ khi bắt đầu thu hoạch vào đầu tháng chín cho đến hết tháng chín đều không có mưa.
Nhưng mọi người vẫn không dám lơ là.
"Ba mươi chưa phải là Tết" không phải là chuyện hiếm thấy nên họ phải gom hết thóc vào kho mới hoàn toàn yên tâm.
Mà lúc này, Dương Nhược Tình lại một lần nữa bị các đồng chí nữ trong thôn không ưa.
Bởi vì cô ta không tham gia thu hoạch.
Năm nay, từ khi bắt đầu làm việc, trừ việc đi nhổ cỏ trước đây, từ tháng năm trở đi, cô ta thực sự không có nhiều thời gian ra khỏi khu tập thể của nữ thanh niên.
Mọi người vốn tưởng rằng cô ta mang thai nên cần dưỡng thai, nhưng hóa ra không phải.
Nếu không mang thai, người cũng không có gì khó chịu, cũng không có việc gì khác cần làm, vậy tại sao không ra làm việc? Mặc dù không ăn của đại đội nhưng cũng phải mua lương thực của đại đội mà!
Trước đây, Chu Dã không làm việc mà chỉ mua lương thực của đại đội cũng bị chửi không ít, dù anh là người trong thôn.
Thanh niên trí thức từ nơi khác đến càng không cần phải nói.
Bởi vì nếu không thu hoạch lương thực, làm sao có lương thực bán cho cô ta? Như năm nay thời tiết không tốt, mọi người đều rất căng thẳng, kết quả là từ đầu đến cuối cô ta đều không lộ diện.
Phải biết rằng ngay cả Mã Quyên cũng đang ở trên ruộng vội vàng gặt, còn cả Bạch Nguyệt Quý kiếm bốn mươi đồng một tháng cũng phải bỏ dở việc đang làm. Sở Sương và Hứa Nhã đều nghỉ dạy học để tới tham gia thu hoạch vụ thu, không có ai là ngoại lệ.
Chỉ có cô ta như người không có chuyện gì, còn không đến thu hoạch vụ thu, sao có thể không bị chỉ trích?
Chỉ là Dương Nhược Tình cũng không thèm để ý đến những lời đồn đại này.
Bởi vì từ tháng bảy, cô ta lại nhận được một lá thư từ nhà. Lần này càng nhấn mạnh cô ta phải cố gắng học tập, đọc sách cho tốt.
Dương Nhược Tình biết rằng năm nay khôi phục kỳ thi đại học là chuyện tất nhiên!
Cô ta ở nơi này thực sự sắp không chịu nổi nữa rồi, không thể nhịn thêm một phút nào nữa. Cô ta muốn đi thi!
Ngược lại, Đặng Tường Kiệt vẫn tiếp tục tham gia thu hoạch vụ thu. Nhưng sau khi trở về, anh ta vẫn sẽ lấy lại tinh thần để đọc sách và học tập. Điều quan trọng là dù bận rộn như vậy nhưng anh ta vẫn tỏ ra thong dong.
Có chỗ nào không hiểu, Dương Nhược Tình còn phải hỏi Đặng Tường Kiệt. Anh ta cũng đều giải đáp một cách cặn kẽ.
Dương Nhược Tình càng thêm sùng bái anh ta. Cô ta chưa bao giờ nghi ngờ tài năng và trí tuệ của anh ta, bởi vì đây là người đàn ông mà cô ta đã chọn.
Mọi mặt đều hoàn hảo không thể chê vào đâu được.
Chỉ có một điều khiến Dương Nhược Tình không khỏi thở dài, bởi vì cho đến nay, cô ta vẫn không thể thuyết phục Đặng Tường Kiệt đến Thượng Hải để học đại học cùng cô ta.
Anh ta muốn đến thủ đô.
Thủ đô đương nhiên không tệ nhưng cô ta nhớ nhà. Cô ta thực sự muốn quay về nhà. Nhưng dù cô ta nói bóng gió hay trực tiếp, anh ta cũng không lay chuyển.
Đặng Tường Kiệt ưu tú như vậy, nếu không có cô ta ở bên cạnh, không biết có bao nhiêu cô gái sẽ lao vào.
Ban đầu, chẳng phải một người có tầm nhìn xa như cô ta cũng đã vừa gặp đã yêu anh ta sao?
Để Đặng Tường Kiệt đến thủ đô học một mình, cô ta thực sự không yên tâm!
Ngày hai mươi mốt tháng mười nhất định là một ngày khó quên với một số người.
Bởi vì tin tức khôi phục kỳ thi đại học được đăng báo, tin tức lan nhanh như lửa, đã truyền khắp cả nước.
Khiến cho tất cả những người thuộc tầng lớp trí thức đều vô cùng phấn khích.
Tờ báo đăng tải thông báo khôi phục kỳ thi đại học đã được phát hành trên toàn quốc, vậy thì tin tức này chắc chắn là thật, không thể nào sai được.
Ngay lập tức, những thanh niên trí thức đang lao động trên cánh đồng đều không chần chừ mà bỏ về tìm sách, mượn sách và bắt đầu ôn tập, không còn ai muốn làm việc nữa.
Cho đến lúc này, Đặng Tường Kiệt mới chính thức bãi công và cũng về nhà ôn thi.