Mợ út không chút do dự gật đầu: "Mợ út đồng ý, cháu yên tâm đi. Nếu cháu đi học đại học, mợ út sẽ đi cùng. Để các cháu đi một mình mợ út không yên tâm đâu!" Bà ấy không do dự, lại nói: "Nhưng cậu của cháu thì thôi. Ông ấy đi làm gì? Cái gì cũng không biết, ở nhà làm lụng kiếm công điểm là được rồi!"
Bạch Nguyệt Quý lắc đầu: "Như vậy sao được ạ? Cậu cũng phải đi cùng, không thì lại phải xa cách mợ út, hai người hai nơi."
Mợ út không suy nghĩ gì đáp: "Cậu mợ đã già rồi, cần gì phải bận tâm chuyện đó. Việc của người trẻ các cháu quan trọng hơn. Để cậu của cháu ở lại thôn là được, mợ út sẽ đi cùng các cháu. Hơn nữa mợ cũng biết tính cậu, cho dù các cháu muốn ông ấy đi, ông ấy cũng không muốn đi để tăng thêm gánh nặng cho các cháu. Trừ khi sau này cuộc sống của các cháu tốt lên, ông ấy mới chịu đi thăm."
Bạch Nguyệt Quý khẳng định: "Không có gánh nặng nào cả. Chúng cháu có phiền gì đâu? Lúc đó chúng cháu đi học đại học, trường cũng có trợ cấp. Số tiền đó đủ cho chi phí học tập của cháu. Sau này cháu còn viết bài kiếm tiền, tiền nhuận bút sẽ để cho mợ và cậu làm sinh hoạt phí, cộng thêm tiền của cháu và Chu Dã tiết kiệm, không lo thiếu tiền tiêu. Kinh tế của chúng cháu sẽ không có áp lực gì đâu."
Mợ út biết rõ hai vợ chồng này có của cải.
Chưa nói đến số tiền họ tiết kiệm, chỉ riêng dưới đáy lu nước ở sân sau, còn cất giấu nhiều thứ quý giá. Bao nhiêu năm nay họ đều không đụng đến.
Tuy nhiên, đến lúc đó đi học đại học thì mang theo, nếu cần dùng đến cũng có thể trực tiếp bán đi.
Còn về cháu trai, anh là người thông minh. Đến lúc đó sau khi lên thành phố, bà ấy sẽ chăm sóc tốt con cái, để cháu trai cũng đi ra ngoài xem có công việc tạm thời nào có thể làm hay không.
Mặc dù vợ cháu trai bà ấy có bản lĩnh và năng lực nhưng chắc chắn không thể đè nặng áp lực cuộc sống của cả gia đình lên một mình cô được.
Lúc Chu Dã đi làm về thì đã khá muộn.
Hàng năm thu hoạch mùa thu đều như vậy, sáng sớm ra đồng, tối về trời đã tối mịt.
Bạch Nguyệt Quý và bọn trẻ đều đã ăn trước. Sau khi Chu Dã trở về liền cầm quần áo đi qua sân sau tắm rửa, tắm rửa sạch sẽ cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái, mới trở về ăn thức ăn ngon do vợ anh chuẩn bị.
Bạch Nguyệt Quý tắm cho mấy anh em Đâu Đâu ngoài sân. Đầu tiên là anh cả và bé ba cùng nhau vào chậu gỗ để tắm. Sau khi tắm xong, Bạch Nguyệt Quý thay nước mới cho anh hai và bé tư tắm.
“Mợ ơi, bên công xã thông báo chuyện thi đại học rồi, mợ biết chưa?” Chu Dã vừa ăn cơm vừa hỏi.
Mợ út ngồi đối diện cũng đang định nói chuyện này với anh: "Biết rồi, cháu định thế nào?"
Chu Dã cười toe toét: "Cháu còn làm thế nào nữa, chắc chắn là ủng hộ rồi."
"Ủng hộ thì tốt." Mợ út cười, mợ cũng rất ủng hộ cháu dâu đi thi học lên đại học.
"Mợ ơi, đến lúc đó có thể phải nhờ mợ đi cùng bọn cháu, chăm sóc mấy đứa cháu, một mình cháu sợ là không lo được." Chu Dã nói.
Lúc hai vợ chồng trò chuyện, Bạch Nguyệt Quý cũng đã tiết lộ suy nghĩ của mình với anh, Chu Dã cũng rất đồng ý.
Nếu cô thực sự đi học đại học thì không thể thiếu sự giúp đỡ của mợ út.
Mợ út nói: "Cháu cứ yên tâm, đến lúc đó mợ sẽ đi cùng các cháu!"
Nếu không để bà ấy đi thì bà ấy cũng không yên tâm. Bốn đứa trẻ, chỉ một mình cháu trai thì làm sao lo được? Cháu dâu còn phải đi học, ở đó lại không quen biết ai, nếu có chuyện gì thì biết nhờ ai bây giờ?
Bạch Nguyệt Quý nhanh chóng tắm rửa cho mấy anh em Đâu Đâu rồi trở vào.
Chu Dã cười với vợ, nói: "Vợ ơi, em phải cố gắng lên nhé. Cả nhà mình có thể lên thành phố hay không đều phụ thuộc vào em."
Bạch Nguyệt Quý cười: "Được, đến lúc đó đi cùng em đến thủ đô học đại học."
Chu Dã ngẩn ra, mợ út cũng vậy.
"Vợ, em muốn thi đại học thủ đô à?" Chu Dã nuốt nước miếng, hỏi.
Anh nghĩ là, vợ đi học đại học ở khu vực thành phố của họ, chỗ đó cũng không phải là gần, kết quả là vợ lại muốn đi học đại học ở một nơi như thủ đô.
Cái này, cái này...
"Đúng vậy." Bạch Nguyệt Quý gật đầu, nói: "Em muốn vào đại học Bắc Kinh, em cũng nhất định sẽ thi đậu."
Chu Dã nhìn vợ mình đầy kiêu hãnh, chỉ cảm thấy vợ mình sắp làm anh chết mê chết mệt. Trước mặt mợ út chắc chắn không thể biểu hiện gì nhưng đến tối anh sẽ hành động.
"Anh không mệt sao? Cả ngày đều làm việc quần quật mà." Bạch Nguyệt Quý không kìm được hỏi.
“Vợ à, em khiến anh cảm thấy say mê em, rất say mê em.” Người đàn ông thô kệnh nói.
Bạch Nguyệt Quý còn có thể làm gì nữa? Anh không thấy mệt, đương nhiên cô cũng không có ý kiến gì. Dù sao từ lúc thu hoạch mùa thu đến nay vì muốn tốt cho anh, cô đã bảo anh tiết chế.
Cô cũng có nhu cầu mà.
Sau một hồi âu yếm, Chu Dã muốn ôm vợ ngủ nhưng bị Bạch Nguyệt Quý đẩy ra.
Cô nóng sắp chết rồi, anh tránh sang một bên đi.
Chu Dã đành lủi thủi quay sang một bên ngủ nhưng vì mệt nên chẳng mấy chốc đã thiếp đi.