Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức ( Dịch Full )

Chương 461 - Chương 461 - Trạng Nguyên Nữ 1

Chương 461 - Trạng Nguyên Nữ 1
Chương 461 - Trạng Nguyên Nữ 1

“Cái thành tích này muốn thi vào những đại học số một số hai thì khả năng đậu là không lớn, nhưng cô ghi danh vào đại học trong thành phố chúng ta thì không có vấn đề lớn gì, hẳn có thể nói là nắm chắc, cô không cần quá lo âu.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Hô hấp của Hứa Nhã đã gấp gáp hơn hai phần: “Thật sự nắm chắc chứ?”

“Cô hỏi Đổng Kiến và Sở Sương mà xem.”

Đổng Kiến nói: “Lịch sử tôi không đánh giá, nhưng chỉ ba môn chính trị, ngữ văn và toán học này, cô thật sự đều đã đủ tư cách rồi.”

“Đúng vậy, rất đủ tư cách.” Sở Sương gật đầu.

“Trừ ba môn kia, lịch sử cũng rất khá, những câu hỏi mà cô trả lời sai đều là những câu tương đối khó, nhưng những kiến thức cơ sở khác thì cô đều làm đúng hết.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Có ba người Bạch Nguyệt Quý và Đổng Kiến Sở Sương đánh giá như vậy, Hứa Nhã coi như nín khóc mỉm cười.

“Tôi đã nói với cô là cô không cần quá lo lắng rồi mà.” Sở Sương nói.

“Chẳng phải do tôi rất muốn thi vào đại học hay sao, đến lúc đó các cô đều đi hết rồi, cũng chỉ dư lại tôi…… Tôi biết làm sao bây giờ?”

Hứa Nhã biết trình độ của mình, thật không có cách nào so sánh với ba người Bạch Nguyệt Quý, Đổng Kiến, Sở Sương, nguyên nhân là vì như vậy cho nên cô ấy mới quá lo âu.

Bạch Nguyệt Quý bật cười nói: “Bây giờ thì cứ thả tim xuống bụng, yên tâm rồi nhé.”

Hứa Nhã rất cảm kích: “Nguyệt Quý, anh Đổng, chị Sương, cảm ơn mọi người, nếu tôi có thể thi đậu đại học, mọi người là ân nhân lớn nhất của tôi!”

“Đây là tự cô nỗ lực, có liên quan gì đến chúng tôi đâu.”

Bạch Nguyệt Quý, Đổng Kiến và Sở Sương đều không có ý muốn kể công.

“Không, là ba người đã giúp tôi!” Hứa Nhã lắc đầu, nói.

Sao cô ấy lại không biết đều là mấy người Bạch Nguyệt Quý đang giúp cô ấy cùng tiến bộ chứ?

Không có các cô ấy, cô sẽ tuyệt đối giống như các thí sinh khác, từ trường thi ra ngoài sẽ trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất mà khóc lớn.

Bởi vì thật sự rất nhiều tri thức cô chưa kịp xem lại, chưa kịp bù đắp lại.

Ngày hai mươi mốt tháng mười mới đăng báo khôi phục kỳ thi đại học, ngày mười tháng mười hai đã bắt đầu cuộc thi, thời gian cho thí sinh chuẩn bị không đến hai tháng.

Mọi người đã đặt sách xuống bao lâu rồi, chỉ có thời gian không đến hai tháng, mọi người nên học tập như thế nào, nên tập trung vào trọng điểm nào?

Nhưng bởi vì có Bạch Nguyệt Quý, Đổng Kiến và Sở Sương ở đây, bọn họ đã tổng kết ra không ít kiến thức, không chỉ có như vậy, có cái gì không hiểu cô ấy cũng có thể lại đây hỏi, luôn đạt được giải đáp hoàn mỹ.

Không có mấy người bọn họ, lúc này cô đã hoàn toàn bỏ lỡ thời cơ rồi!

“Các sinh viên, ăn cơm thôi.”

Người chồng nội trợ gia đình Chu Dã thấy bọn họ đã thảo luận xong rồi, lập tức thét to lên.

Lời này vừa ra, trên mặt mấy người đều nở nụ cười.

Sở Sương ra ngoài thì nói với Chu Dã: “Chồng của sinh viên, anh vất vả nhiều rồi, để chúng tôi được ăn sẵn.”

Vốn dĩ những lời này đã đủ làm Chu Dã vui vẻ ra mặt, kết quả Đổng Kiến lại thêm một câu: “Mọi người đều đừng khách sáo với anh ấy, cùng nhau tới nếm thử tay nghề của chồng Trạng Nguyên nữ của chúng ta nào.”

Chu Dã kêu lên ai da: “Anh Đổng này, anh đừng nói mạnh miệng như thế.” Ngoài miệng thì anh nói khiêm tốn, nhưng nụ cười trên mặt đã sắp ngoác ra đến sau mang tai rồi.

Sở Sương và Hứa Nhã đều vội vàng theo sát, nói: “Đúng đúng, không sai!”

“Đám người này.” Bạch Nguyệt Quý cũng dở khóc dở cười.

Hôm nay liên hoan Chu Dã đã dốc hết vốn liếng, dùng gà rừng làm nguyên vật liệu để làm gà luộc, gà luộc này chấm dấm hoặc là chấm tương ớt mà ăn thì hương vị quả thực rất tuyệt.

Sau đó chính là một nồi thịt thỏ kho tàu hầm khoai tây, lại thêm món miến khoai lang đỏ với sốt thịt ba chỉ hầm, đương nhiên còn có món rau là củ cải hầm.

Có thể nói có rượu có thịt có đồ ăn, tuyệt đối là phong phú.

Sau khi ăn xong hai người Sở Sương và Hứa Nhã tranh nhau dọn dẹp rửa ráy sạch sẽ chén đũa bàn ăn, đặc biệt là Hứa Nhã, còn nói rằng chờ Niên Viễn Phương trở về, nhất định phải để hai vợ chồng cô ấy tới làm chủ mời một lần!

Nguyên nhân cũng là vì cô ấy đến đây tụ tập được đám người Bạch Nguyệt Quý dùng thành tích thực tế an ủi một phen, sau khi về Hứa Nhã đã chuyển buồn thành vui, trước đó cô ấy còn trốn ở trong phòng khóc làm cho con gái Dao Dao bị hù dọa.

Bà Niên thấy thế thì cũng nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là trước đó có không ít thanh niên trí thức có trạng thái giống như Hứa Nhã, không nói người khác, ví dụ như Trần Tùng và Mã Quyên.

Sau khi bọn họ trở về thì vẫn luôn buồn bực không vui.

Lý Phong Mai đã rất lo lắng, bởi vì dáng vẻ này rõ ràng chính là thi không được như ý muốn.

Anh tư Trần ở cách vách thì không khách sáo đối với Mã Quyên, nếu không chế nhạo thì chính là nhục mạ, khiến Mã Quyên cứ như sống trong nước sôi lửa bỏng, cơ hồ là mỗi một ngày đều như bị dày vò.

Bình Luận (0)
Comment