Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức ( Dịch Full )

Chương 463 - Chương 463 - Trạng Nguyên Nữ 3

Chương 463 - Trạng Nguyên Nữ 3
Chương 463 - Trạng Nguyên Nữ 3

“Thật đúng là trông giống nhau như đúc, thế này thì không phân biệt được đứa nào với đứa nào.” Những người khác đi theo lãnh đạo cùng tới đây cũng bị hai anh em này làm cho ngạc nhiên.

Lãnh đạo tỉnh cười nói: “Trong hai cháu ai là anh trai, ai là em trai nhỉ?”

“Đây là anh trai, cháu là em trai.” Đô Đô chỉ chỉ anh trai mình, lại chỉ chỉ chính mình.

Ánh mắt của lãnh đạo tỉnh bị con bọ hung trong tay cậu bé hấp dẫn, Đô Đô thấy lãnh đạo đang nhìn con bọ hung của mình thì giới thiệu: “Nó gọi là Đại Ngưu, đào đất rất là giỏi, mới chớp mắt một cái là đã đào được rất là sâu!”

Lãnh đạo tỉnh cười ha ha, ôn hòa nói: “Thế thì nó thật đúng là tài giỏi. Cậu bạn nhỏ, đưa chúng ta đi nhà hai cháu nhìn xem có được không? Chúng ta muốn đi báo tin vui cho mẹ của cháu.”

“Được chứ.” Đô Đô nhếch miệng cười, Đâu Đâu vừa nghe là báo tin vui thì cũng thả lỏng hơn nhiều, hai anh em đi ở phía trước để dẫn đường.

Ông đội trưởng cũng rất nhanh trí, gọi người đến khu tập thể thanh niên trí thức để thông báo cho đám người Đổng Kiến cũng qua đây!

Mà thời điểm nhóm người này đến nhà, mợ út đang ở trong sân chia bánh bột ngô cho bé ba và bé tư.

Bánh bột ngô cũng là một loại đồ ăn nhà bọn họ thường ăn.

Bé tư đang làm nũng muốn ăn bánh trứng gà, không muốn ăn bánh bột ngô.

Nhưng bé ba thì không ghét bỏ, trong tay cầm một cái bánh bột ngô rồi ngồi ở cửa nhà mình, Sư Tử thì nằm ở bên cạnh cậu bé, đang ăn say sưa ngon lành.

“Lãnh đạo, đây là em ba nhà cháu.” Vừa thấy bé ba đang ăn cái gì đó, Đô Đô lập tức nhiệt tình giới thiệu.

Bé ba nhìn thấy có nhiều người đến như vậy, cho dù đều là người lớn thì cậu bé cũng không hề thấy sợ, còn từ từ gặm bánh bột ngô của mình.

Dáng vẻ mũm mĩm đáng yêu khiến lãnh đạo tỉnh nhìn cũng nở nụ cười.

Thoạt nhìn thì thức ăn của đứa nhỏ này không kém chút nào, xem ra điều kiện trong nhà không thể tốt được hẳn là do tất cả đều dùng để nuôi đám trẻ.

Dọc đường tới đây ông đã nhìn thấy không ít người xây được nhà ngói, dù sao đại đội Ngưu Mông này cũng là đại đội tiên tiến, không có gì bất ngờ. Nhưng nhiều nhà ngói như vậy mà nhà Trạng Nguyên nữ lại vẫn là một cái nhà gạch mộc thấp bé.

Cũng không trách cô lại phải viết sách gửi bản thảo, muốn nuôi sống bốn đứa con trai thì áp lực quả là không nhỏ.

“Ai da, ông đội trưởng, chuyện gì thế, sao nhiều người tới như vậy?”

Mợ út nghe được tiếng Sư Tử sủa cảnh cáo đối với người lạ thì vội vàng từ trong phòng đi ra, khi nhìn thấy có nhiều người như vậy thì hoảng sợ.

“Đây là lãnh đạo tỉnh của chúng ta, cháu dâu của bà, cũng chính là vợ của Chu Dã, là Trạng Nguyên ban xã hội của tỉnh trong lần thi đại học này!” Ông Lý đội trưởng nói.

“Trạng Nguyên ban xã hội là gì?” Mợ út sợ ngây người.

“Cái này……” Người không được học mấy năm như ông đội trưởng cũng bị hỏi đến nghẹn họng, thật ra ông cũng không phân rõ ban xã hội với bantự nhiên gì đó.

Vẫn là lãnh đạo công xã giải thích: “Chính là cháu dâu của bà, cô ấy thi đứng đầu toàn tỉnh, cho nên lãnh đạo tỉnh mới tới để chúc mừng cô ấy!”

“Đứng đầu toàn tỉnh?”

“Đúng, cô ấy giỏi nhất toàn tỉnh, đứng số một.”

“Ai da, ai da!”

Mợ út liên tiếp "ai da" hai cái, chợt cảm thấy khó thở, trước mặt nhiều người như vậy mà bị kích động quá mức ngất đi như thế.

Chờ thời điểm bà ấy tỉnh lại một lần nữa thì lãnh đạo đã dẫn người đi rồi.

Bạch Nguyệt Quý đang ngồi ở bên cạnh giường đất chờ bà ấy tỉnh dậy.

“Mợ út, mợ tỉnh rồi à?”

“Hóa ra là nằm mơ.” Đầu tiên là mợ út ngẩn ra một chút, chợt phản ứng lại.

“Mơ gì cơ?” Bạch Nguyệt Quý cười.

Mợ út cảm thán, nói: “Vừa rồi mợ mới mơ thấy cháu thi đậu, còn đứng đầu, là Trạng Nguyên nữ giỏi nhất đấy, lãnh đạo tỉnh chúng ta còn tự mình tới chúc mừng cháu!”

Bạch Nguyệt Quý bật cười: “Mợ út, lãnh đạo tỉnh bọn họ đã đi về rồi.”

Mợ út rõ ràng ngẩn người, sau khi phản ứng lại mới kích động nói: “Không phải mợ út nằm mơ ư? Đó là sự thật à?”

“Đương nhiên không phải nằm mơ, ai còn có thể mơ đến như vậy chứ.” Chu Dã một chân đi vào phòng, trong tay còn bưng một bát thuốc đen như mực.

Đây là thuốc an thần mà thầy thuốc trung y ở phòng khám kê đơn cho mợ út, không phải vấn đề gì lớn, chính là vui mừng quá, hơn nữa tuổi cũng lớn, lúc này mới bị kích động ngất xỉu, an tâm điều dưỡng mấy ngày thì không có chuyện gì nữa.

Mà lúc này trên mặt Chu Dã cũng là tươi cười hoàn toàn không kiềm chế được, vợ anh là người đứng đầu toàn tỉnh, tất cả thí sinh, toàn bộ một tỉnh, kết quả không có một ai thi tốt hơn vợ anh cả. Là Trạng Nguyên nữ hàng thật giá thật hoàn toàn xứng đáng.

Ai da, Chu Dã anh chỉ là một người đàn ông thô lỗ ở nông thôn, rốt cuộc là tu bao nhiêu đời mới có phúc phần này!

“Thật sự là người đứng đầu, thật sự là Trạng Nguyên nữ?” Mợ út nắm tay cháu dâu, hỏi.

Bạch Nguyệt Quý sợ bà lại chịu kích thích, vội vàng nói: "Mợ út, mợ đừng kích động, chúng ta đừng kích động.”

Mợ út liên tục nói: “Mợ không kích động, chỉ là vui mừng, rất là vui mừng!”

Bình Luận (0)
Comment