Cậu út đến đây, Chu Dã mới thật sự yên tâm, vì sắp tới đây anh sẽ phải chạy xe đường dài rất nhiều.
Bên nhà máy họ mới ký kết hợp đồng với miền nam, cho nên bây giờ họ yêu cầu nhân viên lái xe tạm thời để vận chuyển hàng hóa.
Vì anh là lái xe thời vụ, không cần đi sang miền nam để lấy hàng nên phụ trách chạy xe đường dài những khu vực xung quanh.
Nhưng đây thật sự là điều anh mong muốn, vì anh muốn đi nhiều một chút để học hỏi thêm nhiều kiến thức.
Đừng nghĩ việc tiếp thu kiến thức là vô ích. Chỉ cần anh có thêm kiến thức, hiểu biết nhiều hơn, thì khi ở cùng với người khác sẽ không có chuyện hỏi ba cái mà ngay cả một cái đều không biết.
Đối với Chu Dã, đi vào thủ đô giống như Bạch Nguyệt Quý nói rằng bản thân sẽ như là một miếng bọt biển.
Anh đang ra sức hấp thụ hơi nước phong phú xung quanh mình và anh vô cùng có chí tiến thủ với tinh thần hiếu học.
Bạch Nguyệt Quý chỉ bảo anh đi học bằng lái xe, cuối cùng anh dựa vào năng lực của bản thân và học được một số kỹ năng sửa chữa xe từ một thầy giáo.
Để dùng cho những trường hợp khẩn cấp.
Bạch Nguyệt Quý rất khâm phục anh. Không có gì là anh không làm được chỉ là bản thân anh có muốn làm hay không mà thôi.
Chỉ cần anh muốn thì chuyện gì cũng có thể làm. Đây chính là người đàn ông của cô.
Đàn ông tiến bộ thật sự có sức hút rất đặc biệt. Nhiều năm trôi qua và đã có bốn đứa con, nhưng Bạch Nguyệt Quý nhận thấy bản thân mình vẫn rất si mê anh.
Ví dụ như hôm nay, rất hiếm khi mới có ngày anh được tan làm sớm, nên anh lập tức đưa cậu út Cố với bọn trẻ đi tắm rửa.
Sau khi tắm xong trở về, Bạch Nguyệt Quý cảm thấy trên người chồng mình có mùi thật thơm. Tuy rằng có mùi của xà phòng, nhưng quan trọng là mùi hương trên cơ thể anh.
Cô muốn nếm thử nó.
Bạch Nguyệt Quý cũng không khách sáo. Không cần thiết phải khách sáo với người đàn ông của mình, muốn nếm thì nếm thôi.
Sau khi bọn nhỏ đi ngủ, cô lập tức nếm.
Như mọi khi, muốn cô ngừng lại cũng không được, yêu thích đến mức không thể buông tay.
Chu Dã càng không cần phải nói. Anh yêu thương cô vợ quý giá của mình vô cùng.
“Vợ à, dạo này việc học của em như thế nào?” Chu Dã xoa eo nhỏ của vợ rồi hỏi.
Bạch Nguyệt Quý vui vẻ tâm sự với anh.
Hiện tại, anh thật sự rất bận, đi ra đi vào. Cũng không còn cách nào khác vì anh vẫn là người mới, và cũng mới đến thủ đô chưa được lâu nên còn rất nhiều phương diện anh cần phải học hỏi và thích ứng.
Nên nếu tính đi tính lại, mỗi ngày hai vợ chồng anh đều không có nhiều thời gian nói chuyện.
Bởi vì đôi khi lúc anh về đêm đã muộn, Bạch Nguyệt Quý đã đưa bé ba và bé tư đi ngủ. Còn hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô đã tách ra ngủ riêng ở phòng bên cạnh từ tháng tư rồi.
Hai anh em thích nghi rất nhanh, lúc đầu cũng không thích nghi kịp chút nào nhưng bây giờ chúng đã hoàn toàn thích nghi được. Hơn nữa chúng cũng rất thích căn phòng riêng của mình.
Thỉnh thoảng bé ba cũng sẽ đi sang ngủ cùng anh cả và anh hai, nhưng bé tư thì lại không muốn. Thằng bé vẫn muốn được ngủ chung với bố mẹ.
Tạm thời chưa nói đến điều này, hiện tại hai vợ chồng ở chung nhưng thật sự bởi vì bận rộn nên không thể trò chuyện vui vẻ với nhau.
Đêm nay hoa nở trăng trong, không phải là lúc để trò chuyện sao?
Nhưng mà cuộc sống của Bạch Nguyệt Quý thật sự rất thoải mái và yên bình. Không có gì khúc mắc và đặc biệt gần đây cô còn có dưa ăn, thật là rất hợp ăn với cơm.
Trò chuyện với vợ xong, Chu Dã lập tức làm hiệp hai.
Nếu không vì thể lực của Bạch Nguyệt Quý theo không kịp, sợ rằng anh còn muốn làm hiệp ba.
Bởi vì có người đàn ông thô lỗ này giúp cô điều hòa nội tiết tố một chút, nên hôm sau khi đi học nét mặt của Bạch Nguyệt Quý cũng rạng ngời.
Ở lớp học, có một người bạn cùng phòng ký túc xá đã kết hôn nên biết rõ chuyện, thậm chí còn cố ý trêu chọc cô đây là cô đã ăn được cái gì thập toàn đại bổ vậy?
Bạch Nguyệt Quý bật cười, nhưng cô cũng không còn là cô vợ nhỏ bé nữa. Ngày trước khi mới lấy chồng thì cô còn ngượng ngùng một chút, bây giờ đã có thể bình tĩnh xử lý rồi.
Nhưng thực tế hai cô bạn bên cạnh cùng phòng vẫn chưa kết hôn thì phản ứng chậm hơn một chút, khuôn mặt nóng dần lên. Những người phụ nữ đã kết hôn này thật là dũng cảm, chuyện gì cũng có thể nói ra, mất công hai cô ấy còn nghĩ rằng cô uống canh gà để bồi bổ nhan sắc.
Mấy người nói đùa một lúc, rồi lập tức nghe giảng bài. Lúc sau cùng nhau học tập và thảo luận, rồi cùng nhau đi ăn cơm trưa.
Chỉ là vào lúc ăn cơm trưa, ở nhà ăn bên kia xảy ra chút chuyện ầm ĩ.
Bạch Nguyệt Quý rất tận dụng thời gian ở trường học. Bởi vì buổi chiều sau khi về nhà, cô sẽ không học bài và viết bản thảo, cô dành hết thời gian để làm những việc như chuẩn bị bài học cũng như viết bản thảo ở trường.