“Tớ lấy ba trang về cho anh ấy xem là được, không cần lấy hết đâu. Về giá cả, tớ biết là không rẻ, nhưng mà cái này tớ không quan tâm. Nếu anh ấy đồng ý, cậu nói với anh ấy là được.” Lý Tiêu Tiêu liền nói.
Bạch Nguyệt Quý gật đầu.
Lúc trước Lý Tiêu Tiêu đều ngủ lại ký túc xá, một tháng mới trở về nhà hai ngày, những thời gian khác thì đều là ở bên này học tập, vậy mà hôm nay mấy người bạn cùng phòng lại không nhìn thấy cô ấy.
“Cô ấy có một chút việc nên đi trước, ngày mai sẽ trở về, cậu không cần lo lắng.” Một người bạn cùng phòng nghe Bạch Nguyệt Quý nói qua rồi nên nói.
Hiệu suất của Lý Tiêu Tiêu thật là nhanh chóng. Ngày hôm sau cô ấy đã đưa anh trai của mình tới.
Cô ấy đi tìm Bạch Nguyệt Quý rồi ra quán cà phê bên ngoài bàn chuyện hợp tác.
Anh ba của Lý Tiêu Tiêu tên là Lý Tiêu Hằng. Tên anh ấy không phải chữ Tiêu như Lý Tiêu Tiêu nhưng cách phát âm lại giống nhau. Dù sao tên nam và tên nữ cũng có sự khác biệt.
Sau khi giới thiệu thì đương nhiên sẽ nói vào chủ đề chính. Bạch Nguyệt Quý hỏi anh ấy có cảm nhận thế nào đối với ba trang bản thảo mà Lý Tiêu Tiêu mang về.
Lý Tiêu Hằng nhìn Bạch Nguyệt Quý cười nói: “Bức vẽ khá đẹp.”
Lý Tiêu Tiêu nhìn vẻ thương nhân hiện lên trên khuôn mặt của anh ba mình, nhưng cô ấy không nói và biểu hiện gì cả vì đây là chuyện của anh ba cô ấy với Bạch Nguyệt Quý.
Bạch Nguyệt Quý cười cười: “Tiêu Tiêu mới trở về ngày hôm qua, hôm nay anh Lý đã cùng cô ấy tới đây tìm tôi, tôi còn tưởng rằng anh vừa lòng. Không ngờ lại không đạt được như mong muốn của anh Lý đây, chuyện này coi như không cần bàn nữa. Uống cà phê thôi, hiếm khi anh Lý đến đây nên hôm nay tôi mời anh.”
Lý Tiêu Hằng không nhịn được mà kinh ngạc, thật sự là không ngờ Bạch Nguyệt Quý lại nói như vậy.
Lý Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn anh ba mình một cái đầu tiên, sau đó mới nói với Bạch Nguyệt Quý: “Nguyệt Quý à, cậu đừng chấp nhặt với anh ấy. Gần đây bàn chuyện làm ăn nhiều nên bắt đầu đều nói chuyện như vậy.”
Sau đó mới nói với anh ba của mình: “Nguyệt Quý không phải là người có tính tình trong tối ngoài sáng mà phải thử lẫn nhau, anh có thể ra giá thẳng với Nguyệt Quý. Nếu giá bản thiết kế đó trong phạm vi giá cả mà anh đã tính toán ở trong lòng thì anh có thể mua luôn. Nếu không được, Nguyệt Quý sẽ đi tìm người khác để hợp tác. Đừng nói đến những việc vô nghĩa, thời gian đối với anh là vàng là bạc thì đối với cậu ấy cũng như vậy.”
Lý Tiêu Hằng cảm thấy bất lực.
Mặc dù anh ta chỉ nói vài câu với Bạch Nguyệt Quý nhưng với kinh nghiệm dày dặn trong giang hồ, anh ta có thể đoán được cô là người như thế nào chỉ sau vài lời nói.
Do đó, anh ta không vòng vo nữa mà nhìn Bạch Nguyệt Quý, nói: "Bản thiết kế đúng là không tệ, cô có mang theo những bản còn lại không? Tôi muốn xem qua."
Bạch Nguyệt Quý gật đầu, đưa những bản thiết kế còn lại cho anh ta xem.
Lý Tiêu Hằng xem qua từng bản một, không nói lời thừa thãi, hỏi: "Cô đưa ra giá đi."
"Anh Lý cho rằng bản thiết kế này của tôi trị giá bao nhiêu?" Bạch Nguyệt Quý nhấp một ngụm cà phê, nhìn anh ta, hỏi.
"Mười bản thiết kế này, tôi trả năm trăm đồng, tôi lấy hết." Lý Tiêu Hằng nói.
Bạch Nguyệt Quý cười: "Anh Lý nói đùa à?"
Lý Tiêu Tiêu cũng cảm thấy anh ba mình đang nói đùa, cô ấy vừa nhìn thấy những bản thiết kế trang phục này thì đã có thể hình dung ra giá trị rồi.
Nếu may thành quần áo, chắc chắn sẽ trở thành hiện tượng của năm nay, thậm chí để sang năm may bán cũng không lỗi thời!
"Vậy giá mong muốn của cô là bao nhiêu?" Lý Tiêu Hằng biết rằng người phụ nữ xinh đẹp trước mặt không dễ lừa gạt bèn hỏi.
"Mỗi bản thiết kế dưới năm trăm đồng tôi sẽ không bán. Tất nhiên, anh Lý đã xem qua, nếu muốn lấy cắp để sử dụng trực tiếp thì không mất tiền cũng không sao." Bạch Nguyệt Quý nói.
Lý Tiêu Hằng phớt lờ câu nói sau, không khỏi hít một hơi: "Mỗi bản vẽ năm trăm đồng? Cô Bạch, cô đang hét giá trên trời à?" Giọng điệu của anh ta đầy vẻ không hài lòng.
Bạch Nguyệt Quý không lộ ra biểu cảm gì trên mặt, nói: "Một bộ quần áo như vậy có thể bán được mười đồng. Tôi lấy năm trăm đồng, thực ra cũng chỉ tương đương với năm mươi bộ mà thôi."
"Mười đồng là giá bán bên ngoài, giá xuất xưởng của chúng tôi rẻ hơn nhiều. Một bản thiết kế của cô mà lấy năm trăm đồng, chỉ sợ chúng tôi xuất xưởng những bộ quần áo này còn không kiếm lại được vốn, cô đây là đang chào giá trên trời thì đúng hơn!"
"Lợi nhuận cụ thể của xưởng may là bao nhiêu tôi không biết nhưng cũng không dưới 10%. Một bộ quần áo như vậy bán ra ngoài với giá mười đồng, lợi nhuận của xưởng là một đồng. Nhưng xưởng sản xuất quần áo hàng nghìn, hàng vạn bộ, thậm chí khi doanh số bán ra tăng, đến lúc đó bán sang các tỉnh khác, vài vạn thậm chí chục vạn bộ cũng không thành vấn đề, một bản thiết kế của tôi lấy năm trăm đồng, hoàn toàn nằm trong phạm vi hợp lý." Bạch Nguyệt Quý bình thản nói.