Bạch Nguyệt Quý cười nhẹ.
Mặc dù người đàn ông này không biết gì về sự tích lũy tài sản ban đầu nhưng tiềm thức của anh lại có ý thức về tích lũy tài sản.
Đúng vậy, anh nói không sai, thùng vàng đầu tiên đặc biệt quan trọng, mà cổ tức đầu tiên cũng rất quan trọng.
Chỉ cần nắm bắt được cổ tức này, không đi sai đường sau này thì việc cất cánh là điều chắc chắn.
"Vợ ơi, chúng ta có nên mua một chiếc tivi hoặc raido không?" Chu Dã quay sang hỏi.
Bạch Nguyệt Quý nhìn anh, hỏi: "Anh nghĩ sao?"
Chu Dã cười gượng.
Bạch Nguyệt Quý nói: "Trước khi chúng ta mua nhà riêng, đừng nghĩ đến việc mua tivi, còn cả radio nữa. Cậu và mợ đều mong chúng ta có thể tiết kiệm tiền, mua nhà càng sớm càng tốt, đừng tiêu xài hoang phí trước mặt họ."
Đối với người già, nhà là gốc rễ. Nếu có thể có một ngôi nhà của riêng mình ở thủ đô này, cho dù không lớn nhưng cũng có cảm giác có một nơi thuộc về mình và đem đến cảm giác an toàn.
Bởi vì đó là nhà của riêng mình, không sợ bị người ta đuổi ra ngoài. Bây giờ họ vẫn đang ở nhà của người khác.
Tất nhiên đây là suy nghĩ của họ.
Chưa đến lúc thích hợp, Bạch Nguyệt Quý sẽ không nói.
"Được rồi." Chu Dã cũng hiểu: "Vợ phải cố gắng lên, mọi thứ đều phải dựa vào em." Từ đầu đến cuối nghề nghiệp của anh đều là cái nghề không thể thấy ánh sáng.
Tương lai chắc chắn không thể giấu được hai người già nhưng hiện tại vẫn phải tiếp tục giấu.
"Em đi ngủ trước đây, anh tiếp tục làm việc đi." Bạch Nguyệt Quý nói.
Chu Dã nghe vậy liền vứt phiếu và những thứ khác sang một bên, muốn lao vào ôm vợ lần nữa.
"Đi rửa tay đi, vừa mới sờ phiếu!" Bạch Nguyệt Quý dặn dò.
Chu Dã nhanh chóng ra ngoài rửa tay bằng xà phòng nhưng khi quay lại, anh thấy vợ đang giả vờ ngủ.
Làm sao anh có thể đồng ý, anh chui ngay vào trong chăn và bắt đầu "ăn".
Đã lâu rồi không được "ăn" vợ, tối nay không "ăn" ba đến năm lần thì không đủ!
Bạch Nguyệt Quý nhẹ nhàng đấm anh, nhưng rất nhanh, cô cũng chìm đắm trong thế giới hai người, nơi có anh trong cô và cô trong anh.
Lần này Chu Dã trở về, Bạch Nguyệt Quý thực sự mệt mỏi.
Ban ngày đi học, ban đêm lại bị anh "dạy dỗ".
Hậu quả của việc xa nhau quá lâu là anh dính lấy cô như keo, thậm chí cả đoạn đường ngắn đi học vào buổi sáng, anh cũng đạp xe đưa cô đi.
Cả ngày vất vả bên ngoài, tối đến lại bận rộn cả đêm, vậy mà anh không hề tỏ ra mệt mỏi.
Hừng hực khí thế.
Anh không chỉ đưa đón cô vào buổi sáng mà còn đợi ở cổng trường vào buổi chiều để đưa cô về nhà ăn cơm.
Nghĩ đến việc sẽ phải chịu "dày vò" vào ban đêm, Bạch Nguyệt Quý có chút muốn ở lại không muốn về.
Nhưng mà rốt cuộc cô vẫn không nỡ, dù sao gã đàn ông thô kệch này chỉ ở lại vài ngày, sau đó lại phải đi công tác.
Cũng chính vì chỉ ở nhà vài ngày nên Chu Dã vừa về đã nhanh chóng bán hết những thứ mang về.
Lợi nhuận khi bán mỗi chiếc đồng hồ đó là khoảng ba mươi đồng.
Anh nhập hàng với giá ba mươi đồng, sau đó bán cho đại lý với giá sáu mươi. Giá đại lý bán ra ngoài bao nhiêu là tùy thuộc vào họ, nhưng rẻ nhất cũng không dưới một trăm đồng.
Vì loại này không cần phiếu.
Hai mươi chiếc đồng hồ, Chu Dã kiếm được sáu trăm đồng.
Ngoài ra còn có phiếu tivi và phiếu radio.
Đây mới là món hời lớn, mỗi phiếu tivi Chu Dã kiếm được tám mươi đồng, năm vé kiếm được bốn trăm đồng.
Phiếu radio thì không kiếm được nhiều như vậy nhưng anh cũng kiếm được hai mươi đồng, hơn nữa lợi thế là số lượng nhiều nên anh kiếm được hai trăm đồng.
Tính đi tính lại, tổng cộng là một nghìn hai trăm đồng.
Chỉ hơn một tháng mà kiếm được nhiều tiền như vậy. Trước đây làm tài xế kiêm cộng tác với quầy hàng của hơn chục trung tâm thương mại, chạy đến gầy cả chân nhưng một tháng anh cũng chỉ kiếm được vài trăm đồng.
Vì vậy, quyết định đi về phương nam lần này có đúng đắn hay không thì không cần phải nói nữa!
Sau khi xử lý xong những thứ này, Chu Dã tập trung vào việc chăm sóc con cái. Anh rất cưng chiều bọn nhỏ, gần như là chúng thích cái gì anh sẽ đáp ứng cái đó.
Muốn ăn vịt quay, không thành vấn đề, cha đưa đi ăn.
Muốn ăn mì bò? Được thôi, cha đưa đi ăn.
Đồ ăn vặt? Ăn nhiều sẽ sâu răng, nhưng sữa mạch nha, kẹo sữa, bánh quy và trái cây đóng hộp cũng được tích trữ một thùng ở trong nhà.
Muốn mua một quả bóng đá, cũng không thành vấn đề, lập tức mua luôn.
Còn muốn mua quần áo mới, cũng không vấn đề gì... Nhưng anh muốn mua lại không mua được.
Bị mợ út ngăn cản, còn mắng anh một trận, lần này trở về đây để làm gì? Cho dù đã lâu không gặp con nhưng cũng không thể nuông chiều như vậy.
Đi xa lâu như vậy, kiếm được có đủ tiêu cho lần về này không?
Hơn nữa, con cái không thiếu quần áo để mặc, trẻ con ở độ tuổi này vốn dĩ không cần chú ý đến vấn đề quần áo như vậy.
Mặc quần áo đẹp đến đâu cũng chỉ một lúc là lấm lem bùn đất, mua đồ đẹp để làm gì? Chỉ cần có thể mặc được là được.
Đợi đến khi lớn lên, sau này đi học, lúc đó chúng cũng đã hiểu chuyện, mua đồ đẹp cũng không muộn. Bây giờ mua đồ đẹp làm gì khi chỉ chơi trong ngõ?