Hiện tại không phải anh cần ngủ thêm chút sao?
Trong chiếc ghế dài chỉ có một mình anh, cũng không cần phải lo lắng về những điều khác. Hơn nữa khả năng cảnh giác của anh rất tốt, chỉ cần có người mở cửa anh sẽ biết ngay lập tức.
Sau khi chợp mắt một lúc, anh thức dậy và ăn một suất cơm đùi gà trên tàu. Lúc này anh mới tính toán xem ra ngoài thì sẽ làm gì.
Việc đầu tiên đó là sẽ đi phương nam một chuyến.
Nếu như mang được một vài thứ từ phương nam kia về thành phố và thị xã của bọn họ thì tất cả đều sẽ bán đắt như tôm tươi, anh sẽ không thể đi tay không trở về, chắc chắn là phải mang hàng hóa về để kiếm thêm một khoản.
Sau khi mua hàng hóa từ phương nam, Chu Dã trực tiếp đi lên phương bắc, một lần nữa và đến ga tàu hỏa thành phố của bọn họ.
Vì thời gian lúc này cũng khá muộn nên không có chuyến xe trở về huyện. Lúc này Chu Dã mới đi nhà khách hỏi thuê phòng.
Từ lúc anh đi ra ngoài đến bây giờ đã được nửa tháng. Hiện tại cũng không phải là mùa đông, nhưng anh còn chưa tắm. Có thể tưởng tượng tình huống trên người anh như thế nào phải không?
Hiện tại nhà khách nhà trọ đều không muốn tiếp đón anh.
Tuy nhiên, anh có giấy tờ đàng hoàng để chứng minh, thậm chí còn bày ra dáng vẻ quá bận rộn nên không kịp thay đồ, lúc này họ mới miễn cưỡng cho anh nhận phòng,
Chu Dã lấy quần áo từ trong túi đem theo ra, trực tiếp đi tới nhà tắm để tắm rửa.
Trước khi tắm anh giống một kẻ ăn xin. Sau khi tắm xong anh lại trở lại dáng vẻ như anh chàng đẹp trai nhất phố.
Tắm rửa xong rồi anh đi ra ngoài ăn cơm xong trở về nghỉ ngơi.
Suýt nữa thì các nhân viên nữ của nhà khách không thể nhận ra anh.
Tuy nhiên xem ra anh cũng khá ưa nhìn. Khí chất ngay thẳng, hơn nữa trên cổ tay đeo đồng hồ, cùng với bộ quần áo khoác trên người, tất cả đều rất sáng sủa, lúc này mới tin tưởng anh chỉ là bận quá nên chưa kịp tắm giặt thay đồ.
Chu Dã không quan tâm người khác nghĩ gì, tối hôm đó Chu Dã ngủ rất ngon trong nhà trọ.
Tháng ngày bôn ba ở bên ngoài, giấc ngủ luôn không yên, phải luôn cảnh giác, nếu không một khi tỉnh dậy có thể bị người ta vơ vét không còn gì.
Bên kia không ít người đã gặp trường hợp như vậy.
Chu Dã ngủ một giấc ngon lành, sáng hôm sau anh ra ngoài ăn sáng, sau đó xách theo hành lý trực tiếp lên xe đi đến thị trấn.
Vừa đến nơi, việc đầu tiên Chu Dã làm là đến tìm những người trong đường dây buôn bán.
Tất nhiên không phải là đường dây cũ của anh, đường dây cũ của anh đều có ngày cố định, nhưng trước đó Lý Thái Sơn lần đầu bán thịt lợn rừng không có đường dây.
Bọn họ vẫn mua bán hàng hóa trong căn nhà cũ kỹ đó.
Đối phương cũng không ngờ Chu Dã lại mang đến nhiều hàng xịn, hàng tốt như vậy!
Đồng hồ không cần phiếu cũng bán được!
Tất nhiên phiếu tivi và phiếu radio cũng bán được!
Đừng tưởng rằng đường dây ở thị trấn nhỏ không có tiền, ngược lại, bọn họ không thiếu tiền chút nào. Họ đã làm việc này từ lâu rồi, kiếm được đầy túi.
Tuy nhiên, lấy ra nhiều tiền cho Chu Dã một lúc cũng không tiện. Đi chuyển khoản thì với nơi nhỏ bé này, chuyển một số tiền lớn như vậy thực sự thu hút sự chú ý. Làm công việc này, điều tối kỵ nhất là bị chú ý.
Cuối cùng, sau khi thương lượng với bên đại lý, họ thanh toán một phần tiền cho Chu Dã và phần còn lại dùng thỏi vàng cá chép lớn để trả.
Một thỏi cá chép lớn nặng hơn 300 gram, gấp 10 lần thỏi cá chép nhỏ.
Họ đưa cho Chu Dã vài thỏi cá chép lớn.
Chu Dã che mặt, sau khi kiểm tra hàng cũng không từ chối, trực tiếp nhận lấy.
"Anh, lần sau có hàng ngon như vậy thì anh cứ mang qua đây. Bên này chúng tôi tiêu thụ hàng tốt lắm, anh mang bao nhiêu chúng tôi cũng nhận được hết." Đối phương trực tiếp gọi Chu Dã là anh.
Rốt cuộc, với số hàng Chu Dã mang đến, Chu Dã kiếm được bao nhiêu thì họ cũng kiếm được bấy nhiêu, chỉ có thể nhiều hơn chứ không thể ít hơn.
Đây chính là ông thần tài.
Dĩ nhiên là Chu Dã khách sáo đáp lời.
Trong lòng anh tự nhủ còn có lần sau? Lần sau chắc là không thể rồi.
Nơi nông thôn nhỏ này việc làm ăn rủi ro quá lớn, chuyến này chỉ là tiện đường, sau này dù có thì anh cũng sẽ không đến đây nữa.
Anh xách theo hành lý đến thôn đúng lúc chạng vạng tối, lúc này mọi người đều đã tan làm.
Giống như trước đây, lúc này mọi người đang xuống sông tắm rửa.
Lý Thái Sơn, Cố Quảng Thu và những người khác đều ở dưới sông.
Hôm nay đi gánh phân, từng thùng phân hôi thối nồng nặc, còn mệt chết người.
Lúc này Lý Thái Sơn đang nằm sõng soài trên phiến đá.
Lý Phong Thu và những người khác còn có tâm trạng để tán gẫu, còn anh ta thì không. Anh ta giống như một con cá mặn, chỉ thiếu mỗi việc đưa cho anh ta một cây gậy để chống.
Anh ta đặc biệt mong ngóng anh Dã có thể quay lại đưa anh ta đi. Anh ta cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh ta thực sự không sống được mấy năm nữa.