"Chi phí ở Bắc Kinh có cao không? Mẹ của Viễn Phương trở về nói rằng ở khu vực nội thành cái gì cũng cần tiền, tiêu tiền đến đau cả tim." Mẹ Thái Sơn hỏi.
Kim Tiểu Linh đang nấu cơm nhưng cũng dừng lại để nghe.
Chu Dã đáp: "Cao chứ, sao lại không cao? Chi phí sinh hoạt của cả nhà chúng tôi mỗi tháng gần năm sáu chục đồng."
"Năm sáu chục đồng?" Mọi người há hốc mồm kinh ngạc.
Chu Dã nói: "Đúng vậy, không tin à?"
Mẹ Thái Sơn nói: "Sao lại cần nhiều tiền thế? Thím nghe mẹ Viễn Phương nói một tháng hai mươi lăm đồng là đủ rồi."
Chu Dã nói: "Hoàn cảnh của chúng cháu khác nhau. Lương của Đại Ni là mười đồng. Học phí mẫu giáo của Đâu Đâu và Đô Đô mỗi tháng là sáu đồng. Tiền nhà và tiền điện của chúng cháu cộng lại mỗi tháng cũng phải mất sáu bảy đồng. Chưa tính tiền ăn uống cho cả nhà."
Mọi người nghe xong đều há hốc mồm không dám tin.
Nhưng thực ra từ lâu con số này đã không chỉ có vậy. Bởi vì thỉnh thoảng họ cũng sẽ đưa các con đi ăn ngoài, đi chơi, v.v., những thứ này đều tốn tiền.
Tính ra mỗi tháng chi phí cho gia đình anh đều gần một trăm đồng.
Sáu mươi đồng là số tiền anh nói với mợ và cậu nhưng hai người già còn cho rằng số tiền đó không ít. Nếu chi tiêu một tháng một trăm đồng thì chắc chắn hai người già không thể chấp nhận được.
Ngay cả khi biết cháu dâu mình kiếm được nhiều tiền, họ cũng sẽ nói ra nói vào.
Bởi vì cho đến nay, gia đình vẫn chưa mua được nhà.
Tuy nhiên, Chu Dã dự định năm nay sẽ thông báo cho mợ và cậu rằng ngôi nhà đã được mua.
Vì lần này anh về nông thôn dẫn theo Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu ra ngoài. Chuyện này chắc chắn sẽ bị mợ và cậu biết, bởi vì hai nơi đều có thư từ qua lại.
Sớm muộn gì cũng biết, đến lúc đó anh sẽ nói rõ ràng với họ.
Che giấu quá nhiều ngược lại sẽ khiến họ lo lắng, nếu có thể biết được thì cứ để họ biết.
Mọi người trong thôn nghe được số tiền chi tiêu hàng tháng của nhà Chu Dã cũng đều kinh ngạc.
Lý Đại Sơn nói: "Tính ra năm mươi đồng một tháng, một năm là sáu trăm đồng à? Các người một năm phải tiêu sáu trăm đồng? Núi vàng núi bạc cũng không đủ tiêu đúng chứ?"
Những người khác cũng không dám tin.
Ban đầu còn tưởng rằng ba trăm đồng tiền thưởng của Bạch Nguyệt Quý năm ngoái có thể tiêu được một hai năm, ai ngờ lên thủ đô còn chưa đến nửa năm đã tiêu hết rồi?
Điều này thật khủng khiếp.
"Chuyện là thế này.” Chu Dã nói: “Thủ đô không giống như ở nông thôn. Ở đây có thể đi làm kiếm công điểm, có lương thực nhưng ra bên ngoài thì mọi thứ đều phải trả tiền, chỉ có không khí là miễn phí. Khi đi mua rau, bảo người ta cho thêm một cọng hành, người ta cũng không cho, phải trả tiền. Ở nông thôn mình, rau đều là của nhà trồng, còn không phải muốn ăn gì thì ăn sao?"
Mọi người đều gật đầu tán thành. Lời nói này đúng là không sai. Năm ngoái, bà Niên đi lên thành phố chăm sóc con cho Niên Viễn Phương cũng than vãn như vậy.
Ở đó sống không quen. Cái gì cũng phải trả tiền.
"Tiền hai vợ chồng cậu kiếm đủ tiêu không?" Lý Phong Thu hỏi.
"Tiền lương lái xe của tôi cộng với tiền nhuận bút viết bài của vợ tôi vào những lúc rảnh rỗi trong thời gian học đại học cũng gần như tiêu hết vào những khoản chi tiêu này. Nhưng trước mắt chỉ có thể sống như vậy, đợi đến khi vợ tôi tốt nghiệp đại học ra trường, lúc đó có thể vào một đơn vị chính thức, lương sẽ cao hơn một chút. Lúc đó mọi thứ sẽ dễ dàng hơn."
Che giấu đi thu nhập từ nguồn khác của nhà anh, cộng với một phần thu nhập nhuận bút của vợ thì thực tế cũng gần như vậy.
Cậu út và mợ út cũng biết tương tự như vậy, dĩ nhiên họ biết tiền nhuận bút của vợ anh cao.
Chỉ có hai vợ chồng già biết về thu nhập gia đình, thậm chí cả Lý Đại Ni sống chung cũng chưa bao giờ được nghe những chuyện này.
"Áp lực lớn như vậy, sao còn đón cậu út và mợ út lên đó? Lại thêm hai người ăn cơm nữa."
"Đương nhiên phải đón hai người họ lên đó chứ. Mọi người không biết đâu, năm ngoái suýt nữa thì đứa trẻ nhà hàng xóm bên cạnh tôi bị bắt cóc, may mà được Sư Tử nhà tôi giúp tìm được. Khi tìm thấy thì nó đang bị bọn bắt cóc trói, nhét giẻ vào miệng và nhốt trong sân chờ chuyển đi đâu đó!" Chu Dã nói.
Mọi người nghe xong đều hoảng sợ.
Phải biết rằng chuyện như vậy chưa bao giờ xảy ra ở đây, không ngờ bên ngoài lại có chuyện như vậy?
"Cháu phải trông chừng mấy anh em Đâu Đâu cẩn thận đó!" Thím Trương vội vàng nói.
"Thím đừng lo, có cậu út và mợ út của cháu ở đó, sẽ coi chừng cẩn thận. Cũng chính vì có hai người ở nhà nên cháu mới yên tâm đi lái xe, vợ cháu mới yên tâm đi học." Chu Dã nói.
Nói như vậy, thực ra tuy thành phố lớn bên ngoài có tốt thật đất nhưng áp lực cũng là có thật.
Nếu không có việc làm, cuộc sống thực sự sẽ rất khó khăn.
"Anh Dã, sao anh không gửi ảnh về nhà? Chỉ gửi ảnh của chú và thím thôi." Lý Thái Sơn nói.
Thỉnh thoảng cậu út Cố và mợ út lại gửi về một tấm ảnh để người trong thôn cùng xem.
Hai người đi chụp ảnh ở những điểm du lịch, ăn mặc đẹp, trông còn trẻ hơn nhiều so với khi ở nông thôn, có vẻ phong độ phơi phới.