Hai chú cháu vừa đốt tiền vàng vừa trò chuyện.
Chu Dã hỏi Tam Đản về kết quả học tập, Tam Đản học rất tốt nhưng cậu bé muốn sang xã bên kia học, vì cậu bé cảm thấy trường tiểu học trong đội dạy rất hạn chế.
Bởi vì đều là thanh niên trí thức đi dạy nhưng hiện giờ thanh niên trí thức đều bận ôn thi đại học. Lúc đầu Hứa Nhã, Sở Sương dạy rất nghiêm túc nhưng những người bây giờ đều dạy rất qua loa.
Chu Dã liền bảo cậu bé trực tiếp sang công xã học tiểu học, chuyện này có gì mà phải do dự?
Chu Tam Đản lắc đầu, không nói tiếp.
Nhưng cậu bé không nói thì Chu Dã cũng biết, anh hỏi: "Cha mẹ cháu không đồng ý?"
"Cũng không phải là không đồng ý, cháu còn chưa nói với họ." Chu Tam Đản nói.
"Sao cháu không nói?" Chu Dã nói: "Bọn họ chỉ có mỗi cháu là con trai. Cháu muốn học lên họ còn có thể không cho sao? Người khác mong còn không được nữa là."
"Chú ơi, học tập có thực sự hữu ích không ạ?" Chu Tam Đản do dự hỏi.
"Sao cháu lại hỏi thế?"
"Cháu thấy Trần Tùng cũng là người đọc sách nhưng cũng chẳng có gì nổi bật."
Chu Dã cười, đáp: "Lời này ngược lại cũng không sai, không phải cứ đọc sách là nhất định sẽ có ích. Chỉ là chú thấy người ta vẫn nên đọc nhiều sách hơn. Cháu nhìn thím của cháu chính là ví dụ tốt nhất. Chú cũng là ví dụ tốt nhất, chú chỉ đi học được vài năm, chẳng có học thức gì."
"Chú không học sách cũng có khả năng như thường." Chu Tam Đản nói.
"Nhưng ra ngoài dễ bị thiệt thòi." Chu Dã nói với vẻ cảm khái: "Nếu không đọc sách, sẽ có nhiều thứ cháu không tiếp thu được, cho dù tiếp thu được cũng rất hạn chế."
Giống như anh, đọc báo về chuyện hội nghị năm ngày chỉ hiểu được một nửa. Nhưng vợ anh và Đổng Kiến lại chỉ cần nhìn là hiểu ngay, có thể nắm bắt được mục đích thực sự của hội nghị.
Đây chính là anh chịu thiệt vì không có học thức.
Cũng may là nhờ cha mẹ phù hộ nên vợ không chê anh. Nếu không với một người thô lỗ như anh, vợ anh lại dịu dàng và có học thức cao như vậy, chưa chắc đã xem trọng anh.
Nghĩ đến đây, Chu Dã lại đốt thêm một ít tiền vàng cho cha mẹ, đốt hết số còn lại.
Sau đó anh mới bảo với cháu trai: "Về nhà nói với cha mẹ cháu, đợi sau này cháu học thành tài thì có thể ở lại thành phố lớn rồi. Đến lúc đó sẽ đón họ lên hưởng phúc."
Lời này nói ra, hai vợ chồng kia nhất định sẽ coi đứa con trai duy nhất này như bảo bối.
Chu Tam Đản cười, cậu bé có thể vẽ cái bánh nướng lớn này cho cha mẹ mình.
Chu Dã mở khóa kéo chiếc túi xách bên cạnh và lấy ra mười tờ tiền Đại Đoàn Kết đưa cho cháu trai.
"Lần sau chú về cũng không biết là khi nào. Cháu cầm lấy số tiền này, đừng nói cho cha mẹ cháu biết."
Chu Tam Đản vội vàng lắc đầu: "Chú ơi, cháu không cần đâu, cháu không có chỗ nào để tiêu tiền cả. Nếu có việc gì cần cháu cũng sẽ lấy của cha mẹ, họ cũng sẽ cho cháu mà."
Mặc dù cha mẹ cậu bé keo kiệt nhưng như anh đã nói, cậu bé là đứa con trai duy nhất, sau này họ sẽ dựa vào cậu bé để dưỡng già.
"Chú biết nhưng chú cho cháu để phòng thân. Cháu cũng lớn rồi, nên mang theo một ít tiền bên mình."
Cuối cùng, Chu Tam Đản cũng nhận lấy mười đồng, dù chỉ là mười đồng nhưng cũng là một khoản tiền lớn.
Tuy nhiên, đây là lòng tốt của chú út, cậu bé là phận con cháu nên phải nhận.
Từ mộ cha mẹ trở về, Chu Dã còn mang theo một vài hộp trái cây đóng hộp, anh đạp chiếc xe đạp đã bán cho Lý Thái Sơn để đến đại đội Cố Gia.
Bây giờ là mùa vụ bận rộn, ngay cả Triệu Mỹ Hương cũng không có thời gian đi tám chuyện, đại đội Cố Gia ở bên này còn chưa biết tin anh trở về.
Vì vậy, khi Chu Dã đến, Cố Quảng Hạ rất bất ngờ, vợ Quảng Hạ vội vàng rót nước pha đường cho anh.
Anh ngồi đó hơn một tiếng đồng hồ rồi mới về nhà.
Sáng hôm sau, trời chưa sáng hẳn, anh đã cùng Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu rời khỏi đại đội Ngưu Mông.
Tất nhiên mọi người đều biết chuyện này.
Nếu nói không ghen tị thì là giả.
Nhưng việc Chu Dã đến đón hai người họ đi cũng không quá khó chấp nhận. Cố Quảng Hạ là anh họ, Lý Thái Sơn luôn nghe lời Chu Dã. Anh muốn dẫn theo ai thì dẫn theo người đó.
Còn về Chu Dã...
Sau khi đưa Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn đến thành phố, họ ăn sáng rồi đi xe buýt đến khu vực trung tâm, sau đó đổi xe buýt đến ga xe lửa. Họ mua vé, lên tàu và đi về phía nam.
Cũng là khi ở trên tàu, Chu Dã mới nói thật với Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn rằng anh đã từ bỏ công việc lái xe tải.
Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn đều sững người, hỏi: "Từ bỏ? Sao lại từ bỏ?"
"Làm việc cật lực cả tháng mới được bốn mươi, năm mươi đồng tiền lương, tôi không từ bỏ thì để dành ăn Tết à?"