“Tuy chiếc vòng này là hàng thật nhưng chất lượng ở mức trung bình. Nếu hôm nào cháu đến nhà chú, vòng ngọc ở nhà chú mới đáng giá. Nếu cháu nhìn trúng cái vòng ngọc nào thì chú cho cháu một cái về tặng mẹ đeo.”
“Chuyện đó không được. Bà mợ của cháu nói không được lấy đồ của người khác. Đó là những kẻ xấu chuyên dụ dỗ và bắt cóc trẻ em.” Bé ba nhìn anh ta một cái.
“Vậy cháu cảm thấy chú giống kẻ xấu chuyên bắt cóc trẻ em sao?” Người bạn đó nghiêm mặt nhìn cậu.
“Nếu như chú là kẻ xấu chuyên bắt cóc trẻ em thì cháu cũng không sợ.” Bé ba rất bình tĩnh. Cậu có mang theo Sư Tử đi cùng, một mình Sư Tử có thể đánh bại được hai người như anh ta, hơn nữa ở đây lại có nhiều người như vậy.
“Cháu can đảm thật đấy.” Người bạn đó bật cười: “Vậy cháu đến nhà chú ngồi một lát, rồi nhìn xem có thích hay không nhé.”
“Để lần sau rồi nói nhé.”
“Được. Vậy lần sau nếu rảnh thì gặp mặt nhé.” Người này nghe thấy vậy thì cười.
Nhìn thấy trời đã muộn nên ông Thẩm đến đây đón cậu trở về.
Bé ba nói với người bạn đó: “Cháu phải đi về đây.”
“Lần sau nhớ chiêu đãi chú một bữa ăn ngon nhé.” Người bạn liếc nhìn ông Thẩm một cái rồi nói.
“Cháu nhớ rồi.” Bé ba vẫy tay, cùng Sư Tử rời đi.
Ông Thẩm đưa bé ba đi một chặng đường dài, mới hỏi: “Tiểu Bác, vì sao cháu lại đi cùng anh ta vậy?”
“Chú ấy làm sao?” Bé ba hỏi.
Ông Thẩm gật đầu: “Cũng không sao, chỉ là, nói như thế nào nhỉ……”
Người đó thao túng cả hai đường đen trắng, nhìn thì là một người rất ôn hòa nhưng thật ra một vị sát thần.
Nhưng nếu nói với cháu mình lời này, hẳn cậu cũng không hiểu đâu.
Bởi vì người đó quá thân thiết với bé ba nên ông Thẩm có một chút lo lắng.
Cho nên ông suy nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định không đưa bé ba đi qua, ý nói với cậu rằng ông ấy rất bận. Ông ấy muốn đến quán bánh hấp của cha 'con lừa con' để hỗ trợ, nên lập tức đi đến đó.
Chỉ là nếu ông ấy không đưa bé ba đi thì cậu không thể tự đi được sao, tất nhiên là không rồi.
Cậu sẽ đi một mình với Sư Tử, sẽ không cần ông ấy đưa đi.
Cậu mang điểm tâm đến đây cho người bạn đó của cậu ăn, xem như khao anh ta vì đã giúp cậu tìm vòng ngọc thật và mẹ cậu cũng rất thích chiếc vòng này.
Mẹ cậu hỏi cậu có được chiếc vòng tay này từ đâu, cậu nói rằng chiếc vòng tay trước là giả, cái này mới là thật, còn những chuyện khác thì cậu cũng không nói nhiều với mẹ.
“Điểm tâm này rất ngon, cháu tự làm đấy hả?” Người bạn đó ăn điểm tâm mà cậu mang đến. vệ sĩ phía sau muốn ngăn cản nhưng anh ta lại xua tay ý bảo lui xuống. Anh ta không để ý nữa rồi ăn điểm tâm của bé ba.
“Cháu nhờ chị Đại Ni làm.” Bé ba cũng cầm một miếng và cùng ăn với anh ta, rồi hỏi anh ta: “Cháu thấy chú ở đây cả ngày, chú không cần đi ra ngoài kiếm tiền sao?”
Người bạn đó cười: “Cái này chắc là cháu không hiểu rồi. Buôn bán mặt hàng này thì ba năm không cần mở hàng, mà mở hàng một cái là ăn cả ba năm. Chỉ là lúc chú kiếm tiền thì cháu không thấy được mà thôi.”
“Chú có thể dạy cháu không?” Bé ba nhìn anh ta: “Lớn lên cháu cũng muốn làm việc này.”
Cậu cũng biết việc này sẽ kiếm được tiền, cậu đã nghe ông Thẩm nói.
Lúc trước ông Thẩm có lưu giữ một cái ấm trà, lúc ông ấy mua nó tốn hết năm đồng. Nhưng cuối cùng khi ông ấy mang ra thì bị người khác mua với giá ba trăm đồng.
Đấy là thời khắc đáng nhớ của ông Thẩm và ông ấy cũng thường xuyên khoe khoang về điều đó.
Nhưng không thể phủ nhận việc buôn bán này thật sự kiếm được rất nhiều tiền.
Nếu cậu cũng có thể kiếm được nhiều tiền thì cha của cậu sẽ không phải vất vả nữa.
“Cháu còn nhỏ mà đã nghĩ tới chuyện này sao?”. Người bạn đó nghe thấy vậy thì rất vui vẻ, và người đi theo bên cạnh ông cũng có phản ứng lại khi nghe cậu nói như vậy. Anh ta liếc nhìn bé ba một cái.
Bé ba cau mày nói: “Cháu không còn nhỏ nữa. Nửa tháng nữa là đến sinh nhật của cháu, lúc đó cháu sẽ tròn bốn tuổi.”
"Còn nửa tháng nữa là sinh nhật bốn tuổi rồi nhỉ." Người bạn cười nói: "Đúng là không còn nhỏ rồi, cụ thể là ngày nào? Để chú bảo người đặt bánh kem, đến lúc đó bảo người mang đến cho cháu."
"Chú không cần mua bánh kem. Mẹ cháu sẽ mua cho cháu và em út, đến lúc đó cháu sẽ mang một miếng cho chú." Bé ba nói.
Người bạn cười gật đầu, rồi tiếp tục chủ đề trước: "Không phải chú không muốn dạy cháu đâu. Nghề này của chú, không thể tùy tiện dạy cho người khác được."
"Không phải chú đã dạy cháu mua vòng tay rồi sao?" Bé ba phản bác.
"Đó chỉ là chút kiến thức sơ đẳng. Học vấn và bí quyết thực sự ở đây còn sâu sắc hơn nhiều. Trừ khi là con trai chú, nếu không ai lại dạy tuyệt học gia truyền cho người ngoài chứ?" Người bạn nhìn cậu bé, nói.
Nghe vậy, cậu bé nhìn anh ta: "Vậy nên chú chỉ dạy bản lĩnh của mình cho con trai chú thôi sao?"
"Chú không có con trai." Người bạn nói.
Lời nói này khiến cậu bé có hơi khó hiểu, nhưng góc nhìn của đứa trẻ cũng rất độc đáo: "Chú chưa lấy vợ à?"
"Ha ha ha!" Người bạn trước tiên sửng sốt một chút, sau đó bật cười lớn, quả thật đã lâu rồi anh ta không cười vui vẻ như vậy.
Vệ sĩ sau lưng anh ta cũng bất lực nhìn đứa trẻ này, đúng là trẻ con vô tư, dám nói bất cứ điều gì.
"Chú cười gì vậy?" Bé ba cau mày, hỏi.