Chu Dã rất bận rộn, lần này trở về cũng không ở lại lâu, nhận con nuôi chưa được hai ngày, anh lại đi về phía nam.
Lần này đi, anh còn giúp Ngô nhị gia đưa một món đồ cho Quyền ngũ gia, đó là một con cóc bằng đất nung.
Không biết làm bằng chất liệu gì nhưng rõ ràng là đồ cổ từ thời xưa.
Quyền ngũ gia rất vui, ngoài việc giữ Chu Dã lại ăn một bữa cơm, còn giới thiệu cho Chu Dã một con đường buôn bán khác để anh làm.
Có con đường buôn bán do Quyền ngũ gia giới thiệu, Chu Dã không cần phải cố gắng xây dựng mối quan hệ, mọi người đều đối xử với anh rất khách sáo.
Tuy nhiên, Chu Dã cũng không vì là người có mối quan hệ mà kiêu ngạo, thái độ vẫn rất khiêm tốn, đối nhân xử thế cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Lễ vật nên tặng, tiền nên cho, anh đều không hề tiết kiệm.
Điều này khiến những người đó cũng rất hài lòng, tất nhiên cũng sẵn lòng làm ăn tử tế.
Hơn nữa, họ còn giới thiệu thêm những người khác cho Chu Dã quen biết, thu hoạch không nhỏ.
Mà cũng chính vì con đường buôn bán này, Chu Dã ở phương nam thực sự bận rộn không sao tả xiết, đồng thời cũng kiếm được rất nhiều tiền.
Ban đầu anh chỉ thuê hai người lính đã xuất ngũ. Nhưng sau khi có thêm tuyến đường thương mại này thì không thể làm hết việc nên anh lại tìm thêm bốn người lính đã xuất ngũ khác đến phụ giúp.
Là do hai người trước giới thiệu.
Họ gọi điện thoại đến đơn vị, đơn vị bên kia giúp liên hệ, sau đó mấy người cùng nhau đi tàu hỏa đến.
Cũng chính vì có thêm bốn người lính đã xuất ngũ, họ đều là những người tài giỏi nên Chu Dã mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời cũng cho Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn nghỉ ngơi.
Cho họ nghỉ một ngày phép.
Từ khi vào đây đến giờ, hai người chưa có một ngày nghỉ nào.
Nhưng không có cách nào, nếu có thời gian thì đương nhiên Chu Dã sẽ cho họ nghỉ phép, nhưng mà không có thời gian.
Tất nhiên là phải tranh thủ thời gian để kiếm tiền.
Còn Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu cùng làm việc với anh cũng không quan tâm đến điều này, muốn nghỉ ngơi còn sợ không có thời gian sao? Về quê rồi, muốn nghỉ thế nào chẳng được.
Không kiếm được tiền mới đáng lo!
Sau khi đến đây họ mới biết trời cao đất rộng thế nào, trước đây ở đại đội Ngưu Mông cảm giác như sống trong giếng vậy.
Họ cũng biết quy tắc sinh tồn ở đây, hiểu rất rõ nếu họ tự mình đến đây thì chỉ có thể đi làm công nhân khuân vác.
Vốn dĩ đừng nghĩ sẽ làm được như anh Dã (em họ).
Chưa nói đến việc cần vốn lớn mà còn cần phải có quan hệ, nếu không chỉ có tiền ở đây cũng không làm ăn được. Có nhiều tay anh chị lắm, kiếm được cũng không đủ cho họ ăn!
Xung quanh họ có bao nhiêu thương gia làm không nổi nữa kìa?
Thỉnh thoảng lại bị gây chuyện, đến những ngày này họ đều chai lì rồi.
Thực ra lúc họ mới đến cũng không khác biệt lắm, đều rất vất vả.
Bằng không, trước khi đưa họ đến đây, sao Chu Dã lại bảo họ chuẩn bị được? Phải chuẩn bị tinh thần đánh nhau!
Thực tế đã xảy ra vài lần, không đánh không được, không đánh thì sẽ là quả hồng mềm, sẽ phải cuốn gói, từ đâu đến thì phải trở về đó, đừng hòng kiếm cơm ở đây.
Nhưng hiện giờ đã ổn định rồi.
Chu Dã chỉ cho họ nghỉ một ngày để họ nghỉ ngơi, ngày hôm sau bắt đầu làm việc cật lực.
Kiếm tiền ở đây không được lơ là.
Nhưng không cần Chu Dã nói.
Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu đều rất hăng hái, cũng rất có động lực.
Trước đây họ kiếm được nhiều lắm, một tháng kiếm được một trăm hoặc một trăm hai, một trăm ba. Một hai tháng gần đây, họ kiếm được khoảng hai trăm một tháng!
Hồi đó ở đại đội một năm kiếm được bao nhiêu tiền? Bây giờ một tháng kiếm được nhiều như vậy, họ không làm cật lực sao được?
Tất nhiên, những công nhân khác không kiếm được nhiều như vậy, nhưng tính ra một tháng cũng có thể kiếm được khoảng sáu mươi đồng.
Nhưng họ vẫn có thể tiết kiệm được tiền này, bởi vì ở đây được bao ăn bao ở.
Chu Dã thuê một bác gái chuyên giặt giũ, mua thức ăn và nấu cơm. Họ không cần tự giặt giũ, mua thức ăn và nấu cơm, đều có người làm.
Hơn nữa thức ăn cũng rất ngon.
Đến đây làm việc, mấy người lính đã xuất ngũ cơ bản đều không nghỉ việc.
Dù bận rộn một chút nhưng đãi ngộ nhận được rất đáng.
Nhưng dù bận rộn đến đâu, Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu cũng sẽ gửi thư về nhà.
Ở đại đội Ngưu Mông, chiều nay, khoảng hơn bốn giờ chiều, có thư được chuyển đến.
Thư nhà của Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn gửi về đều được bỏ vào một phong bì.
Gửi đến nhà Lý Thái Sơn, mẹ Thái Sơn đích thân đưa cho thím Trương phần thư nhà của Cố Quảng Thu.
Trương Kiều Mai và Kim Tiểu Linh đi làm, đến tối tan làm về mới biết chồng gửi thư về.
Hai người vốn dĩ còn đang nói chuyện cười đùa với chị Lý, nghe xong thì đều nhanh chóng trở về nhà.
Kim Tiểu Linh không biết chữ, vẫn là nghe anh cả Thái Sơn đến đọc.
Trong thư, Lý Thái Sơn chỉ báo tin bình an, bày tỏ nỗi nhớ nhà và dặn dò gia đình không cần lo lắng, anh ta ở đó rất tốt.
Anh ta nói rằng đợi sau này, nếu có thời gian rảnh sẽ về thăm nhà.
Nội dung thư của Cố Quảng Thu cũng tương tự như Lý Thái Sơn.
Cả hai đều bày tỏ nỗi nhớ nhà, dặn dò gia đình đừng lo lắng, mọi thứ ở đó đều tốt.
Chỉ là quá bận rộn nên không có thời gian về, cũng là đợi sau này xem có thời gian rảnh hay không, nếu có thì sẽ về cùng Lý Thái Sơn.