Trên mặt Chu Dã không thể hiện gì, chỉ chào hỏi vợ như bình thường, dù sao đây cũng là bữa tiệc sinh nhật của Ngô nhị gia.
Còn Ngô nhị gia khi thấy anh trở về, còn đặc biệt gọi người mang thêm một phần tôm hấp, bào ngư và hải sâm, bảo anh ăn nhiều hơn.
Chu Dã cũng không khách sáo.
Đây đều là những thứ đại bổ, ăn vào rất tốt cho đàn ông, nhất là tối nay anh còn phải cố gắng nên không khách sáo với Ngô nhị gia.
Họ ăn xong cơm, lại uống trà. Ngô nhị gia thấy thời gian không còn sớm nên gọi người lái xe đưa cậu út, mợ út và mấy đứa trẻ về trước.
Còn Chu Dã, anh đạp xe đến nên lại đạp xe chở vợ về nhà.
Trên đường đi hai vợ chồng cũng không nói gì, chuyện này khiến Bạch Nguyệt Quý nhíu mày, anh đang đi theo phong cách lạnh lùng à?
Về nhà Chu Dã cũng không nói gì, hoàn toàn quán triệt phong cách lạnh lùng, chỉ gọi các con, đi thẳng đến nhà tắm để tắm rửa.
Tắm xong về nhà, mới bảo các con đi ngủ, bởi vì đã muộn rồi, lần này về anh có thể ở lại khoảng nửa tháng, có đủ thời gian để chơi với các con.
Biết rằng lần này cha sẽ ở nhà rất lâu, mấy anh em mới yên tâm đi ngủ. Chúng cũng mệt rồi, chỉ ngủ một giấc từ buổi trưa, đến giờ này sao không mệt được.
Chu Dã đến nói chuyện với cậu út và mợ út.
Mợ út còn hỏi anh: “Sao cháu lại ăn mặc như vậy? Suýt nữa thì mợ út không nhận ra rồi.”
“Bây giờ cháu cũng là một ông chủ rồi, dưới trướng có tám nhân viên, ăn mặc như vậy không phải là bình thường sao?” Chu Dã đáp.
Cậu út Cố nói: “Nhìn thoáng qua cứ như là ông chủ ấy.”
Chu Dã bật cười, đi lấy chiếc máy thu thanh mình mang về tới, bảo: “Cho hai người rảnh rỗi nghe kinh kịch và tin tức.”
“Cháu kiếm về được bao nhiêu tiền mà tiêu xài phung phí thế?”
“Phung phí gì đâu, đây là chi tiêu bình thường.”
Nếu không muốn nhà cửa ồn ào náo nhiệt, toàn là người, anh còn muốn nhờ người vận chuyển bằng đường biển mang về một chiếc tivi.
Tuy nhiên, tivi thì thôi nhưng tủ lạnh, máy giặt những thứ đồ lớn như vậy nhất định phải sắp xếp cho gia đình. Anh đã nhờ người vận chuyển bằng đường biển về, vài ngày nữa sẽ đến nhà.
“Chiếc máy thu thanh này trông không rẻ, giá bao nhiêu một chiếc?” Cậu út Cố hỏi.
Chu Dã nói: “Loại tốt nhất nhưng giá nhập hàng chỉ khoảng hai mươi đồng, bên ngoài bán năm mươi lăm.”
“Dùng thế nào?” Cậu út Cố hỏi, ông ấy thường thấy một vài ông lão trong công viên cầm theo một chiếc máy thu thanh như vậy.
Chu Dã liền hướng dẫn cậu út cách sử dụng. Khả năng học tập của cậu út cũng khá tốt, chỉ có điều ông ấy định ngày mai sẽ mang ra chỗ công viên.
Ông ấy không khoe khoang, chủ yếu là muốn hỏi mọi người cách đổi tần số, bởi vì cháu trai giải thích không rõ ràng lắm.
Sau khi trò chuyện với cậu út và mợ út hơn nửa tiếng, Chu Dã mới quay trở về phòng, Bạch Nguyệt Quý đã sắp xếp xong bản thảo và các thứ khác.
Cô nhìn anh và nói: “Ông chủ Chu về rồi ạ?”
“Ừm, cởi áo cho anh đi.” Chu Dã đáp một câu không mặn không nhạt, còn giang hai tay ra chờ hầu hạ giống như ông chủ lớn.
Bạch Nguyệt Quý nhìn anh một cái, liền bước tới cởi áo cho anh.
Bạch Nguyệt Quý liền như một cô vợ nhỏ hầu hạ ông chủ Chu nhà mình.
Thật ra cô muốn nhìn xem người đàn ông này đang định chơi trò gì!
Cô cũng tò mò muốn xem thế nào.
Kết quả là cô vừa mới cởi quần áo xong của anh xong, anh không nhịn được mà ôm cô vào trong lòng còn trực tiếp bịt miệng cô.
Anh chỉ ngầu chưa được ba giây, sau đó bản chất thật đã lộ ra rồi.
Tuy nhiên vì đã đề phòng từ sớm nên Bạch Nguyệt Quý đã chống lại anh và nói: “Anh đang làm gì đấy?”
“Vợ ơi, mau nói nhớ anh đi.” Anh vốn cũng nghĩ đến việc tỏ vẻ ngầu, nhưng thật sự là nhịn không được nữa.
Nhịn không được anh bèn trực tiếp bế bổng vợ mình lên, rồi cùng ngã xuống giường.
Bạch Nguyệt Quý đưa tay cản lại nhưng không có tác dụng, bị người kia đè xuống, hoàn toàn không có cách nào phản kháng.
Hơn nữa mùi hương của người này quá khiến người ta bị choáng váng, chính là mùi hương chỉ thuộc về anh, đặc biệt mát lạnh thơm tho, khi hai người quấn quýt triền miên thì mùi hương này lại càng nồng nàn hơn nữa.
Cho nên không bao lâu sau, cô đã ôm lấy cổ anh, để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Sau một hồi ân ái, lúc này hai vợ chồng mới ôm nhau nói chuyện.
Bạch Nguyệt Quý bị Chu Dã ôm, cả người chẳng khác gì con mèo lười biếng, hưởng thụ bàn tay anh xoa bóp trên eo trên lưng mình.
“Vợ ơi, người đàn ông của em có đẹp trai không.”
“Không biết thế nào là xấu hổ.”
“Có nhớ người đàn ông của mình không?”
“Không nhớ.”
Chu Dã nâng cằm vợ lên, hôn vài cái lên cái miệng nói liều của cô: “Anh cũng nhớ em, nhớ chết đi được!”
Bạch Nguyệt Quý cười lườm anh một cái, thật là da mặt dày như cái mo, không biết xấu hổ là gì, lời cợt nhả gì cũng có thể nói ra khỏi miệng được.
“Lần này sao anh lại thay đổi phong cách thế, bước đi như gió, suýt nữa thì bay lên trời rồi, kiếm được bao nhiêu tiền vậy.”