Chủ yếu là do thời này không có hệ thống sưởi, sàn nhà quá lạnh.
“Vợ à, cá có thơm không?” Chu Dã cười hỏi.
Bạch Nguyệt Quý cười: “Có mùi thơm lắm, tay nghề nấu nướng của anh không tệ.”
“Đó là đương nhiên.” Chu Dã cười, hỏi: “Đúng rồi, vợ à, hôm trước táo anh mua ăn có ngon không? Lần sau có cần mua thêm không?”
“Có hơi chua, nhưng cũng tạm được.” Bạch Nguyệt Quý nói: “Nếu có thì mua thêm một chút, còn cả lê trắng nữa.” Cô cũng muốn ăn trái cây hàng ngày để bổ sung vitamin.
Chu Dã đồng ý. Hai người vừa nói chuyện vừa ăn bánh bao, cá kho rất ngon, Bạch Nguyệt Quý ăn ba cái bánh bao. Cô phát hiện ra kể từ khi mang thai, dạ dày của mình thực sự đã to hơn. Ba cái bánh bao, cá kho, thêm một bát canh củ cải, đều vào bụng cô, nhưng ngay sau khi ăn xong, cô lại cầm một nắm hạt thông bắt đầu bóc hạt thông ăn...
Nếu là một người đàn ông khác nhìn thấy vợ mình ăn nhiều như vậy, chắc chắn sẽ lo lắng. Nhưng Chu Dã thì không, anh rất vui, vợ mình ăn ngon miệng là điều tốt.
Ăn ngon thì tốt, vợ anh sẽ không bị thiếu chất, đứa bé trong bụng cũng sẽ phát triển khỏe mạnh.
“Đọc sách đi.” Bạch Nguyệt Quý vừa ăn hạt thông vừa nói với anh.
Chu Dã liền lấy sách ra đọc, dù sao anh cũng không đi học được mấy năm nên đọc chữ không được trôi chảy, vẫn còn đọc sai nhiều chữ.
Bạch Nguyệt Quý lại không có ý định chế giễu, chỉ sửa sai cho anh để anh ghi nhớ, còn đưa cho anh bút và giấy để viết.
Cũng không biết có phải bị chữ viết và học thức của vợ mình ảnh hưởng hay không, Chu Dã cũng rất nghiêm túc, không có ý định qua loa.
Hai người một người ăn hạt thông, một người đọc sách viết chữ, không khí rất hài hòa.
Khi thời gian gần hết, mới đi đánh răng rửa chân lên giường ngủ.
“Vợ à, sau nửa đêm giường không còn ấm thì em có lạnh không?” Chu Dã hỏi.
Bạch Nguyệt Quý lắc đầu, đáp: “Vẫn ổn. Cơ thể anh cũng ấm lắm, ngủ với anh không lạnh.” Người này cứ như lò sưởi lớn vậy, tỏa ra hơi nóng khắp người.
Thêm nữa, chăn nhà cô là chăn bông lớn, dưới cùng là lớp nệm cũng rất dày dặn, thật sự không lạnh chút nào.
Chu Dã cười, tới gần hôn cô một cái: “Mau ngủ đi.”
Bạch Nguyệt Quý ngủ rất nhanh, ngủ một giấc đến sáng hôm sau. Nếu không phải bụng đói thì cô sẽ không muốn dậy.
Vừa ăn xong bữa sáng, lấy bản thảo ra định viết, chị Lý dẫn theo một chị khác sang chơi.
“Đây là con dâu thứ hai của ông đội trưởng, em cứ gọi là chị Đại Sơn là được.” Chị Lý cười nói.
Bạch Nguyệt Quý mỉm cười mời chị Đại Sơn vào nhà, đi pha nước đường để tiếp đãi.
Lần đầu tiên chị Đại Sơn đến nhà cô. Chị ấy nhìn xung quanh căn nhà rồi cười nói: “Thanh niên trí thức Bạch không cần pha nước đường cho chị đâu. Chị cũng không phải là người quan trọng gì.”
Nhưng Bạch Nguyệt Quý vẫn kiên trì pha hai ly, cười nói: “Chị bằng lòng đến đây ngồi chơi, sao em có thể không tiếp đãi chị chứ?”
Chị Đại Sơn nghe giọng điệu của cô thì đã hiểu ý, cười nói: “Nếu sau này chị thường xuyên đến, vậy thì chị sẽ tiêu tốn hết đường trắng của em rồi.”
Bạch Nguyệt Quý cười: “Mua rồi thì phải ăn chứ?” Lại đi lấy hạt dẻ, hạt thông, táo đỏ cùng với hồng dẻo do Chị Lý tặng để tiếp đãi: “Hồng dẻo này là do chị Lý mang qua cho em giải thèm, nhưng tay nghề làm hồng dẻo này của chị Lý thật là không chê vào đâu được.”
Chị Lý cười nói: “Chị cũng chỉ làm đại thôi.”
Chị Đại Sơn nhìn căn nhà rồi cười nói: “Cậu Chu thật có bản lĩnh, lần đầu tiên chị đến căn nhà này nhưng thấy rất đẹp.”
“Còn không đẹp sao? Nhà của tôi cũng không đẹp được như vậy.” Chị Lý cười, nhưng cũng không có gì ghen tị, vì chị ấy sống rất tiết kiệm, tiền kiếm được đều để dành.
“Anh ấy được cậu ruột giúp đỡ, không thì chỉ dựa vào bản thân làm sao xây được ngôi nhà này.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.
“Chu Dã đâu, mới sáng sớm mà đã đi đâu rồi?” Chị Đại Sơn hỏi.
“Rảnh rỗi không chịu nổi, lại lên núi với Phong Thu rồi, muốn thử vận may.” Chị Lý tiếp lời rồi lại tò mò nhìn về phía bàn trà trên giường: “Cái này là cái gì?”
“Là sách của em viết. Em định viết xong thì nhờ Chu Dã gửi cho tòa soạn báo. Nếu tòa soạn đồng ý đăng thì sẽ có nhuận bút.” Bạch Nguyệt Quý nói.
Chị Đại Sơn và chị Lý nghe xong đều ngạc nhiên: “Bọn chị có thể xem không?”
Bạch Nguyệt Quý cầm cuốn sách viết tay của mình đưa cho hai người họ xem. Chị Lý không biết chữ, chị Đại Sơn chỉ mới học xong lớp xóa mù chữ nên đương nhiên không hiểu được những gì Bạch Nguyệt Quý viết, nhưng chữ viết của cô đẹp hay xấu thì họ có thể nhìn ra được.
“Em viết chữ đẹp quá. Chị không biết chữ mà nhìn cũng thấy đẹp.” Chị Lý không nhịn được mà khen ngợi.
Chị Đại Sơn đã học lớp xóa mù chữ nên nhìn ra được chất lượng của chữ viết, nói: “Đúng là đẹp, chữ của Đại Sơn nhà chị thì chẳng khác gì gà bới.”
Bạch Nguyệt Quý cười: “Hai chị không chê là tốt rồi”.