Đợi đến lúc cậu út Cố, mợ út, Lý Đại Ni dẫn theo Trương Kiều Mai và anh em Niên Sinh đi tàu hỏa đến Bắc Kinh, quán ăn nhỏ của Chu Dã đã trở nên vô cùng nổi tiếng.
Chu Dã mượn xe ô tô của Ngô nhị gia để đón họ.
Nghe anh kể lại, cậu út Cố ngạc nhiên: “Chỉ trong vài ngày cậu mợ về quê mà cháu đã mở được một quán ăn rồi à?”
“Đây không phải là do nhàn rỗi không có gì làm hay sao?” Chu Dã cười nói.
Anh cũng nhận ra một vấn đề, từ khi có tiền, việc kiếm tiền trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết. Làm gì cũng có thể kiếm được tiền.
Lúc không có tiền, cố gắng tìm mọi cách để kiếm nhưng lại chẳng kiếm được.
Chuyện này thật sự không biết nên nói thế nào.
Cậu út Cố nói: “Cháu còn phải đi đến miền nam, vợ cháu thì sắp đi học rồi, cậu và mợ út cũng không hiểu gì về việc này.”
“Yên tâm đi, cháu đã thuê người quản lý rồi. Khi nào hai người rảnh rỗi chỉ cứ qua đó xem thử là được, không cần làm gì cả. Sau này, cháu đi về miền nam cũng chỉ mất mười ngày nửa tháng, không có chuyện gì đâu.”
Cậu út Cố nghe vậy mới không nói gì nữa.
Còn mợ út thì hoàn toàn không lo lắng về việc này, chỉ hỏi: “Sao tự dưng cháu lại mở quán ăn?”
“Cũng chẳng phải tự dưng. Cháu đã suy nghĩ từ lâu rồi, bây giờ thấy địa điểm phù hợp nên cháu mở thôi.”
Chu Dã nói xong liền chuyển chủ đề sang Trương Kiều Mai đang ngồi trên xe với vẻ mặt rất cẩn trọng: “Chị dâu hai, em đã nói với chị rồi. Chị đến thủ đô là quyết định đúng đắn, chỉ dựa vào sự nỗ lực của hai người và anh Quảng Thu, mua nhà ở đây chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Sau đó hai người chuyển hộ khẩu sang đây, sau này sẽ là người thủ đô.”
Trương Kiều Mai cười nói: “Ổn định đã rồi nói sau.”
“Không cần lo lắng, sẽ ổn mà.”
Mợ út hỏi chuyện thuê nhà, Chu Dã vòng vo một hồi mới tiếp tục nói: “Ngay trong ngõ nhà mình, căn nhà này còn mới hơn nhà chúng ta một chút. Một tháng ba đồng, tiền nhà trả một năm một lần, qua xem hai người sẽ biết, đảm bảo hài lòng.”
Rất nhanh đã đến nơi, mợ út và cậu út Cố đến xem nhà, thấy nhà thực sự rất được.
“Nhà như vậy mà một tháng chỉ ba đồng, rẻ hơn nhà mình hai đồng à?” Mợ út nhìn cháu trai, hỏi: “Có phải cháu tự bỏ tiền túi ra bù thêm một phần không?”
Dù sao cũng đã là người đến thủ đô sinh sống hơn một năm rưỡi, mợ út cũng có chút hiểu biết về tiền nhà.
Căn nhà này to gần bằng căn nhà hiện tại họ đang ở, quan trọng hơn là cách bày trí bên trong cũng rất đẹp, đẹp hơn cả nhà bên kia, không có lý do gì giá lại rẻ hơn.
Chu Dã nói: “Bây giờ anh Quảng Thu kiếm được nhiều tiền như vậy, còn cần cháu bù thêm hai đồng tiền nhà à? Chỉ là chủ nhà yêu cầu phải trả một lần tiền nhà cả năm, vì vậy mới rẻ hơn một chút.”
Lúc này mợ út mới không nghi ngờ gì nữa.
Tuy nhiên, căn nhà này thực sự tốt, Trương Kiều Mai rất hài lòng.
Trước khi đến, cô ấy nghĩ rằng có một nơi để che mưa che gió là được rồi nhưng điều kiện nhà ở này thực sự không thể chê vào đâu được.
Anh em Niên Sinh cũng rất thích, trực tiếp chạy nhảy khắp nơi trong nhà.
Chạy xong mới hỏi: “Chú họ, anh em Đâu Đâu đâu ạ?”
“Hiện giờ tụi nó chưa tan học. Đợi đến chiều sau khi tan học, tụi nó sẽ về.”
Mợ út và cậu út Cố cùng giúp đỡ Trương Kiều Mai sắp xếp chỗ ở bên này, xong xuôi rồi mới đưa sang nhà mình.
Vừa về nhà, mợ út đã nhìn thấy đồ mới sắm trong nhà.
Máy giặt, tủ lạnh, còn có cả quạt máy!
Quạt máy thì ai cũng biết là dùng để làm gì, nhưng máy giặt và tủ lạnh thì lại là những thứ mới lạ.
Chu Dã giải thích cho hai người già. Trương Kiều Mai cũng học hỏi thêm. Chỉ có Lý Đại Ni là hơi ngơ ngác.
“Chú hai, sao chú mua máy giặt vậy ạ? Việc giặt quần áo đã có cháu rồi mà.” Chẳng lẽ cô bé sắp thất nghiệp rồi sao? Việc giặt quần áo giờ đây đã có máy móc thay thế.
Chu Dã khoát tay: “Đồ nào cần giặt tay thì giặt tay, đồ nào có thể giặt máy thì giặt máy.”
Hai người già thấy mua sắm như vậy cũng hơi thừa thãi nhưng bây giờ họ cũng chẳng quản chuyện của đứa cháu này nữa. Mặc dù không hỏi nhưng họ biết chắc chắn đứa cháu này đã là triệu phú. Vẫn có khả năng sắm sửa được những đồ đạc như vậy.
Lúc Trương Kiều Mai nghe giá tiền của những thiết bị điện tử này thì chỉ biết lè lưỡi.
Cùng lúc đó, trong lòng cô ấy cũng có chút mong đợi.
Liệu sau này gia đình mình cũng có thể có cuộc sống sung túc mà trước đây chỉ dám mơ ước như vậy không? Hừm, nhưng trước mắt vẫn phải cố gắng ổn định cuộc sống đã.
Thấy thời gian không còn sớm nữa, Chu Dã lái xe đi trả cho Ngô nhị gia.
Sau đó qua quán ăn đóng gói vịt nướng, bởi vì đông người nên mua hẳn hai con vịt quay mang về nhà.