Cô ấy đã hỏi Bạch Nguyệt Quý, Bạch Nguyệt Quý đưa cho ấy một câu trả lời khẳng định, nói với cô ấy rằng nên mua nhà càng sớm càng tốt.
Cố Quảng Thu viết: “Hiện tại một tháng anh có thể kiếm được hai trăm lăm mươi đồng. Dù cuối năm có thể có nhiều hơn một chút, nhưng ngày thường cũng không ít. Anh ở chỗ em họ cũng không phải tốn tiền ăn ở nên số tiền này có thể tiết kiệm được hết. Một năm có thể kiếm được hai đến ba ngàn đồng nên em không cần phải vất vả như vậy. Chúng ta còn có một ít của cải tiết kiệm từ trước, trong vòng một năm là có thể mua được.”
“Em biết anh thương em, nhưng anh muốn em ở nhà chỉ gương mắt nhìn thì thật sự em không làm được. Nếu anh muốn em an nhàn ở trong nhà, em sẽ cảm thấy khó chịu. Như bây giờ cũng khá tốt, nếu thật sự mệt mỏi thì em sẽ nghỉ ngơi.”
Cố Quảng Thu có chút bất đắc dĩ, căn bản không thể nói chuyện với vợ.
“Như vậy đi, tuyết rơi em sẽ không đi bán trứng luộc trong nước trà nữa, có được không?” Trương Hiểu Mai cười nói.
Cố Quảng Thu chạm vào tay cô ấy.
Ngày hôm sau trời chưa sáng hẳn, anh ấy đã dậy nấu đậu phụ cùng vợ mình.
Trương Hiểu Mai không cần anh ấy, bảo anh ấy đi nghỉ ngơi, nhưng Cố Quảng Thu vẫn tiến lên giúp cô ấy làm việc.
Không chỉ có như vậy, khi cô ấy đi bán đậu hủ, anh ấy còn mua cho cô ấy kem bảo vệ da, còn cả một chiếc áo khoác bông dày mới nữa.
“Sao anh tiêu tiền vào cái này làm gì? Trong nhà em vẫn còn mà.” Trương Hiểu Mai nhịn không được mà lườm anh một cái.
Nhưng Cố Quảng Thu lại để cho cô ấy dùng.
Vợ anh có thể cho anh trai anh vay tạm một trăm đồng để anh ấy lấy làm vốn nuôi lợn, nhưng cuối cùng cô ấy lại phải làm việc vất vả để kiếm tiền.
Vào những ngày trời lạnh, cô ấy luyến tiếc chút kem bảo vệ da nên chỉ bôi lên mặt còn tay thì không.
Cô ấy còn có một chiếc áo bông khác. Chiếc áo bông đó cô ấy đã mặc lâu lắm rồi, không còn ấm lắm. Cô ấy nên mua một cái mới từ lâu nhưng cô ấy không nỡ mua.
Trong lòng anh ấy còn nhớ rõ nên hôm nay đã đến trung tâm thương mại, trực tiếp mua cho cô ấy.
Chiếc áo bông này giá không hề rẻ nhưng nó rất ấm áp và dày dặn, vừa nhìn đã biết là đắt tiền rồi.
Mặc dù cô ấy có phàn nàn về việc chồng mình tiêu tiền phung phí, nhưng trong lòng Trương Hiểu Mai vẫn cảm thấy vui vẻ.
Cũng bởi vì hôm nay có Cố Quảng Thu, cho nên hôm nay cô ấy đã được rảnh rỗi sớm.
Cậu út và mợ út dậy cùng ngay sau đó và cùng hai vợ chồng cô ấy đi vào nhà. Chu Dã cũng dậy cùng bọn nhỏ và đang ăn bánh hạt dẻ.
Sáng sớm Niên Sinh Lâm Lâm ăn cơm sáng ở nhà xong thì lập tức chạy sang.
Ở trong nhà, chúng không đợi được nên tất cả đều đi sang bên này.
Thật ra bây giờ mới khoảng hơn 9 giờ, nên Bạch Nguyệt Quý vẫn ở trong phòng ngủ.
Những lúc khác, cô hiếm khi ngủ nướng như vậy, chỉ duy nhất vào buổi sáng mùa đông mỗi năm, cô sẽ ngủ đến khi tự tỉnh dậy và không ai có thể quấy rầy cô.
Để bọn nhỏ tiếp tục xem TV, cậu út Cố, mợ út, Chu Dã và Cố Quảng Thu cùng Trương Hiểu Mai vào phòng nói về chuyện đến bệnh viện khám họng.
Chu Dã nói: “Hiện tại muốn đi kiểm tra sao? Chúng ta không thể đợi đến năm sau sao?”
“Mợ cũng nói như vậy, nhưng Quảng Thu nói hiện tại muốn kiểm tra luôn vì năm sau nó còn muốn sang phương nam đi làm.” Mợ út nói.
Chu Dã nhìn về phía Cố Quảng Thu: “Quảng Thu à anh không cần gấp như vậy. Sang năm sau chúng ta đợi anh giải quyết xong công việc rồi mới đi qua phương nam.”
Cố Quảng Thu lắc đầu.
Dù có thể chữa khỏi hay không, anh ấy vẫn muốn tận dụng thời gian nghỉ ngơi bây giờ để giải quyết vấn đề về cổ họng. Về phần năm sau, anh ấy muốn đi làm để kiếm tiền.
Tiền lương cao như vậy, không nên lãng phí thời gian.
Anh ấy càng kiếm được nhiều tiền thì vợ anh ấy càng ổn định và bớt vất vả hơn.
Anh ấy biết vợ mình vất vả như vậy nguyên nhân là vì điều kiện gia đình của họ chưa được cải thiện.
Tất nhiên, nếu đặt ở dưới quê thì điều kiện của gia đình anh ấy vẫn thuộc hàng tốt nhất. Chỉ là nơi này là thủ đô, không phải là thôn quê.
Chu Dã thấy anh ấy đều đã tính toán kỹ càng, nói: “Vậy buổi chiều chúng ta đi qua kiểm tra xem thế nào?”
Cố Quảng Thu gật đầu.
“Chuyện này các con đã nói rõ chưa? Nếu cần phẫu thuật thì có làm không?” Mợ út hỏi.
Vấn đề này Trương Hiểu Mai trả lời: “Để xem bác sĩ nói như thế nào đã ạ, xem rủi ro có cao không. Nếu rủi ro lớn thì không nên mạo hiểm. Còn nếu rủi ro ở mức trung bình thì Quảng Thu nói anh ấy muốn thử.”
Thật ra dựa theo ý của Trương Hiểu Mai, dù Cố Quảng Thu không nói được cũng không sao. Lúc cô ấy lấy anh ấy, anh ấy cũng không nói được và cô ấy cũng không ghét bỏ.
Mấy năm nay sống cùng nhau thì càng không cần phải nói, cô ấy cũng không thấy làm lạ khi người đàn ông này không nói được nên không có gì quan trọng.
Nhưng mà Cố Quảng Thu nói, nếu rủi ro nhỏ, anh ấy vẫn muốn thử một lần.
Bởi vì công việc ở phương nam, cũng chính là vì anh ấy không nói được nên em họ của anh ấy phải đề bạt người khác làm quản lý.