Đương nhiên Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý cũng biết việc bé ba có nhiều tiền lì xì như vậy.
Ngô nhị gia vốn dĩ là dẫn bé ba đi nhận lì xì. Anh ta sống cả đời, số tiền lì xì mà anh ta cho đi không biết là bao nhiêu. Bây giờ anh ta có con trai nuôi rồi, đương nhiên phải thu lại, không phải sao?
Số tiền không ít, hơn cả nghìn đồng.
Nhưng Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã cũng không can thiệp nhiều mà để bé ba tự quản lý tiền của mình.
Dù sao, những thứ cậu bé muốn chơi đều tốn kém, dù là mua đồ cổ hay mua đá thô gì đó, xài tiền như nước là một cách miêu tả hoàn toàn chính xác.
Nhưng không chỉ bé ba, hai vợ chồng luôn không can thiệp nhiều đến việc quản lý tài chính của các con trai.
Để chúng tự học cách quản lý tài chính.
Đêm giao thừa, sau khi hai vợ chồng bận rộn cả ngày, họ ôm nhau trò chuyện.
Bạch Nguyệt Quý có hơi cảm thán thời gian trôi nhanh.
Ở đời trước, cô cũng tầm tuổi này nhưng vẫn còn độc thân, kết quả đời này, ở độ tuổi này, cô đã có bốn đứa con.
Đặc biệt là hai đứa lớn, qua năm đều đã bảy tuổi.
Bạch Nguyệt Quý bắt đầu tính toán, đợi đến khi bốn đứa con có thể tự lập, lúc đó cô cũng xấp xỉ bốn mươi tuổi. Nghĩ đi nghĩ lại, cảm giác vẫn khá tốt.
Bản thân mình còn chưa già mà con cái đã có thể tự chủ, tự lập, đây đại khái cũng là ưu điểm của việc kết hôn sớm? Nhìn theo một khía cạnh khác, đây cũng là điều rất tốt, không phải sao?
Đến lúc đó, con cái đều trưởng thành, cô và Chu Dã cũng có thể sớm hưởng thụ cuộc sống về hưu.
Nhưng Chu Dã lại không có suy nghĩ “cá muối” như cô. Mặc dù sau Tết năm nay, Chu Dã đã chính thức bước vào tuổi ba mươi nhưng anh hoàn toàn không cảm thấy mình già.
“Anh mới ba mươi. Em càng không cần phải nói, cho dù đi ra ngoài nói em là cô gái hai mươi tuổi cũng chẳng ai nghi ngờ đâu. Thanh xuân của chúng ta mới vừa bắt đầu thôi.” Anh nói.
Bạch Nguyệt Quý nhịn không được bật cười, hỏi: “Ba mươi tuổi mà còn thanh xuân ư?”
“Đúng vậy.” Chu Dã cười, hôn lên má người vợ yêu kiều của mình, nói: “Trong mắt anh, cho dù em đến tám mươi tuổi cũng vẫn là cô gái mười tám tuổi thanh xuân.”
“Đến lúc đó anh sẽ không nói như vậy đâu.”
“Sẽ nói, dáng vẻ của em mãi mãi như một ở trong lòng anh, chính là xinh đẹp.”
Miệng anh ngọt như bôi mật, Bạch Nguyệt Quý nhịn không được cười nhẹ, nhưng cũng thoải mái và lười biếng dựa vào lòng anh, hít hà hương vị thanh mát trên người anh.
Lúc ở quê, hai vợ chồng sinh bốn đứa con trai. Cho dù anh em chúng có hiểu chuyện đến đâu nhưng con cái ở độ tuổi đó có thể hiểu chuyện đến đâu chứ? Đều rất nghịch ngợm.
Nhưng lúc đó Chu Dã đã mời mợ út đến giúp đỡ, thật sự là giúp Bạch Nguyệt Quý nhàn rỗi đi rất nhiều.
Tin rằng khi lựa chọn giữa việc chăm sóc con cái và công việc, có rất nhiều người đều sẽ chọn công việc.
Làm việc thực sự thoải mái hơn rất nhiều so với việc chăm sóc con cái.
Thật sự, ai chăm sóc con cái mới biết.
Cuối cùng cũng đã vượt qua được.
Nhưng mà bây giờ vẫn là không ngừng nghỉ, chỉ nói ngày 30 Tết hôm qua, đứa út còn làm một trận với 'con lừa con' nhà họ Thẩm bên cạnh nữa kìa, kỳ thật chính là đứa út đánh 'con lừa con'.
Chỉ vì 'con lừa con' ăn thêm một miếng mứt vỏ hồng mà đứa út mua về để đãi khách, vốn đã được quy định mỗi người ăn bao nhiêu, kết quả là 'con lừa con' ăn vạ nên bị đứa út đánh cho một trận.
Nhưng bên nhà họ Thẩm cũng chẳng quan tâm, bên này cũng chẳng quản. Bởi vì chỉ mới cách một ngày, hôm nay hai đứa lại chơi cùng nhau, thân thiết như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sau một trận đòn tình cảm còn tốt hơn cả trước đây.
Mặc dù hiện giờ đứa thứ nhất và đứa thứ hai đã rất hiểu chuyện nhưng ở cái tuổi này cũng có không ít đứa trẻ ở nông thôn đánh nhau với người ta.
Mọi người trong thôn ít khi quan tâm đến những chuyện này, nhà nào mà chẳng có con đánh nhau? Gần như không có đứa trẻ con nào không đánh nhau.
Cha mẹ thường chỉ có một yêu cầu, đó là đừng đánh thua.
Chu Dã vuốt ve tay vợ, thỉnh thoảng lại đưa lên miệng hôn, hỏi: “Vợ ơi, sao em đột nhiên cảm thán nhiều thế?”
“Em thấy anh đã ba mươi rồi, nghe nói đàn ông sau ba mươi tuổi thì mọi thứ đều đi xuống.” Bạch Nguyệt Quý thuận miệng nói.
Kết quả là chỉ vì câu nói này, Bạch Nguyệt Quý mới hiểu thế nào là không nên vuốt râu hùm.
Cô đã phải trả giá đắt cho câu nói này.
Dù cô ôm anh nói một đống lời ngon tiếng ngọt, ví dụ như phong độ vẫn như xưa, bảo đao chưa cũ gì gì đó nhưng cũng chẳng ích gì.
Chu Dã bắt được cái cớ liền thỏa mãn thú tính của bản thân một phen.
Cuối cùng, giống như trong tiểu thuyết viết, cả hai kiệt sức đến mức không thể cử động ngón tay, chìm vào giấc ngủ sâu.