Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức ( Dịch Full )

Chương 564 - Chương 564 - Hưởng Phúc

Chương 564 - Hưởng Phúc
Chương 564 - Hưởng Phúc

Đêm đến, bà ấy tâm sự với cậu út Cố: “Đời tôi khổ từ bé, bị cha mẹ bán đi làm người hầu, làm nô tì, muốn quỳ thì phải quỳ, không cho ăn thì không được ăn, lỡ lời còn bị đánh đòn. Nhờ có giải phóng mới được làm người tự do. Nửa đời trước khổ hơn cả mật đắng, nhưng nửa đời sau, đến lúc gần đất xa trời, lại được hưởng phúc vốn dĩ là của Vân Vân.”

Đúng vậy, nếu em dâu còn sống, đây là phúc mà em dâu sẽ được hưởng.

Nhưng giờ đây đều do bà ấy hưởng.

Cậu út Cố nói: “Hai vợ chồng nó nhớ tới thời điểm ở quê lúc khó khăn nhất, bà đã đến giúp đỡ chúng.”

Nhắc đến chuyện cũ, giọng mợ út có hơi nghẹn ngào: “Nhớ chuyện đó làm gì, đó là điều nên làm mà, trước đây anh rể đối với chúng ta tốt thế nào chứ? Tiểu Vân lại tốt với tôi thế nào. Còn cả Tiểu Dã, lúc trước bán mình đi, đứa trẻ này không dễ gì mới ra ngoài, lại cưới được vợ, còn làm cha. Tôi qua đó giúp đỡ không phải là chuyện nên làm sao? Hơn nữa từ khi tôi qua, hai vợ chồng nó có gì ngon đều không giấu tôi, cái gì ngon đều cho tôi ăn cho tôi dùng. Tôi đâu phải là đi trông trẻ mà là đi hưởng phúc.”

Cậu út Cố cười: “Còn không phải đi hưởng phúc sao, rượu sâm quý như vậy mà bà cũng có phần, uống một ngụm có thể sống thêm ba năm. Bà đã uống mấy ngụm rồi, không biết có thể sống thêm bao nhiêu năm nữa?”

Mợ cười mắng: “Cái ông già này, còn trêu chọc tôi nữa!”

Cậu út Cố an ủi: “Hiện giờ hai vợ chồng nó có điều kiện rồi, muốn hiếu thảo với bà thì bà cứ nhận lấy, chúng cũng vui, đừng từ chối.”

“Chờ sau này Đâu Đâu và mấy đứa em nó kết hôn, tôi gom góp tiền, mua cho mỗi đứa cháu dâu một chiếc nhẫn để đeo.” Mợ út nói.

Cậu út Cố cười: “Vậy thì bà phải giữ gìn sức khỏe, cố gắng sống đến lúc đó.”

“Tôi chắc chắn sẽ sống lâu hơn ông.” Mợ út đáp lại.

Hai vợ chồng cãi nhau một lúc, thấy thời gian không còn sớm nữa mới đi ngủ.

Lần trở về này của Chu Dã không chỉ đơn thuần là lấy hàng mà còn mang theo tin vui về tình trạng hồi phục của Cố Quảng Thu.

Hiện tại, anh ấy vẫn chưa thể nói được những câu dài, nhưng đã có thể phát ra âm thanh, có thể nói từng chữ một cách rời rạc.

Ví dụ như anh ấy có thể nói những từ như “nước”, “uống”, “ăn”, “nhanh”, “chậm”, v.v.

Giống như một đứa trẻ một tuổi đang tập nói, anh ấy nói chuyện theo cách như vậy.

Đây cũng là điều mà các bác sĩ đã dự đoán từ trước, họ dặn dò anh ấy phải luyện tập từ từ, hồi phục dần dần, không được hét lớn hay vội vàng làm tổn thương dây thanh quản.

Cố Quảng Thu cũng rất cố gắng, hễ rảnh rỗi anh ấy lại tập nói.

Còn nhớ lần đầu tiên anh ấy tập nói trước mặt Lý Thái Sơn, Lý Thái Sơn đã kinh ngạc đến mức chỉ tay vào Cố Quảng Thu mà không nói nên lời, câu đầu tiên anh ta thốt ra là: “Anh không bị câm à?”

Lý Thái Sơn đã bị Chu Dã đánh cho một trận.

Biết được tình trạng của Cố Quảng Thu, dĩ nhiên cậu út Cố, mợ út và Trương Kiều Mai đều rất vui mừng.

Chu Dã còn mang theo tiền lương và tiền hoa hồng của Cố Quảng Thu về và trao cho Trương Kiều Mai, số tiền rất nhiều, tiền lương tiền hoa hồng một tháng của anh ấy là hai trăm tám mươi đồng.

Lý do có nhiều tiền như vậy, tất nhiên là do thu nhập và lợi nhuận ở miền nam cao.

Hai chiếc xe tải ở đó lấy hàng và giao hàng, lại thuê nhiều thanh niên xuất ngũ làm việc từ sáng đến tối cho anh, đây không phải là chuyện đùa.

Trương Kiều Mai có cho cha mẹ chồng tiền tiêu vặt.

Mỗi người năm đồng, đây là không cần phụ trách chi phí sinh hoạt, hoàn toàn là để cho hai ông bà tiêu vặt, muốn tiêu thế nào thì tiêu.

Mặc dù cậu út Cố và mợ út không thiếu tiền, bởi vì mỗi lần cháu trai về đều cho họ mỗi người hai tờ Đại Đoàn Kết để tiêu vặt, bảo họ cứ tùy tiện tiêu, muốn mua gì thì mua, muốn ăn gì thì ăn không cần tiết kiệm.

Nhưng nếu như con dâu thứ hai đã hiếu thảo biếu thì họ cũng không từ chối, cậu út Cố giữ lại một hai đồng là đủ, còn lại đều do mợ út cất giữ.

Nhưng bà ấy sẽ không cầm về đưa cho Cố Quảng Hạ nuôi lợn ở quê.

Bởi vì xã hội ngày nay tốt hơn nhiều so với thời của họ, họ đều có thể nuôi dạy con cái trưởng thanh. Trong xã hội này chỉ cần không lười biếng đến mức không thể chịu được thì sẽ không đến nỗi không có cơm ăn.

Còn cần bà ấy và ông già giúp đỡ ngược lại sao?

Số tiền mà con trai, con dâu và cháu trai, cháu dâu hiếu thảo biếu đều phải giữ lại, sau này có nhiều chỗ cần dùng tiền, còn nhiều đứa cháu sẽ phải kết hôn lập gia đình nữa mà.Tất nhiên, Chu Dã không chỉ mang hoa tai vàng cho mợ út mà còn mang về cho vợ mình những thứ tốt đẹp.

Một đôi vòng ngọc bích, là loại ngọc bích có chất lượng rất tốt.

Ngay cả bây giờ, một đôi vòng ngọc bích như vậy cũng có giá trị khoảng một nghìn đồng.

Ngoài ra còn có một chiếc vòng cổ vàng, một đôi hoa tai vàng đặc biệt tinh xảo và một chiếc trâm cài tóc vàng rất cũ.

Bạch Nguyệt Quý cũng không biết anh mua những thứ này từ đâu, nhưng anh đưa cho cô thì cô cũng cất đi.

Bình Luận (0)
Comment