Bây giờ xã có dịch vụ gọi điện thoại cho người dân.
Bởi vì việc lắp đặt chiếc điện thoại này tốn rất nhiều tiền, nếu không sử dụng sẽ tốn tiền hàng tháng nên phải tạo ra thu nhập.
Có thể đến xã gọi điện, hoặc cũng có thể gọi điện về xã, dù ai có ở xa thì xã cũng sẽ đạp xe đến gọi người ta đến nghe máy.
Đại đội Ngưu Mông cách xã không xa, nên đạp xe đạp trong một khoảng thời gian họ đã đến rồi.
Sau khi nghe được tin tức thì thím Đào và Kim Tiểu Linh, còn có cả ông Trương đã đến mượn xe của nhà ông Đào để đến xã nghe cuộc gọi.
Là Lý Thái Sơn đã dành thời gian để gọi điện về.
Vì lớn lên ở nông thôn nên họ biết đến xã không mất bao nhiêu thời gian cả, họ đến xã chưa đầy năm phút, Lý Thái Sơn liền gọi điện tới.
Phí gọi điện rất đắt nên đương nhiên Lý Thái Sơn lập tức nói vào trọng điểm của vấn đề.
Anh ta kể ngắn gọn về việc anh ta đã thuê một căn nhà ở thủ đô, gần nhà anh Dã và nhà của Cố Quảng Thu.
Mẹ Thái Sơn không nhịn được mà nói: “Sao con thuê nhanh thế? Chúng ta còn chưa có thời gian đến đó xem sao mà!” Ở nhà có rất nhiều việc.
“Một tháng chỉ tốn ba đồng thôi, nên con thuê luôn, nếu không nhỡ có người khác nhảy vào thuê thì phải làm sao? Nhà bên đó thật sự rất hiếm, bỏ lỡ rồi là không tìm được nữa đâu.” Lý Thái Sơn liền nói.
Rốt cuộc thì anh ta vẫn muốn làm hàng xóm của anh Dã, nên phạm vi chọn nhà liền giảm nhỏ đi, nên đương nhiên thấy có nhà trống thì phải thuê ngay.
Mẹ Thái Sơn gần như muốn mắng người, thằng nhóc này mới ra ngoài chưa lâu đã như thế này rồi, một tháng thuê nhà mất ba đồng thế mà nó thuê ngay lập tức.
“Nhưng bây giờ nhà chúng ta còn hai con lợn, lại có rất nhiều gà, ngỗng…” Mẹ Thái Sơn nói tiếp.
Nhưng Lý Thái Sơn căn bản không hề quan tâm đến chuyện đó: “Mẹ chỉ cần bán nó đi với giá thấp là được, nếu không thì mẹ có thể bán cho anh trai và chị dâu của chúng ta.”
Mẹ Thái Sơn và Kim Tiểu Linh: “…”
“Để tôi nói vài câu.” Thím Trương vội vàng nói.
Mẹ Thái Sơn liền đưa điện thoại cho thím, thím Trương nói: “Thái Sơn à, Quảng Thu có chuyện gì muốn nói với thím không con?”
Lý Thái Sơn cười nói: “Để cho con rể của thím tự mình nói cho thím biết thì hơn, không cần phải để con nói thay đâu.”
Cố Quảng Thu nhận lấy điện thoại, trong giọng nói mang theo chút ý cười: “Mẹ, là con, Quảng Thu đây.”
Giọng nói chậm rãi và có hơi khàn, nhưng khi nghe thấy âm thanh đó thì thím Trương không khỏi ngây ngẩn cả người, sau đó kích động nói: “Quảng Thu, con… giọng của con ổn rồi à?”
“Vâng.” Cố Quảng Thu đáp lại, nhưng bây giờ giọng anh vẫn còn trong thời kỳ khôi phục, nên không thể nói được nhiều như vậy, vì thế liền đưa điện thoại lại cho Lý Thái Sơn.
Lý Thái Sơn nhận điện thoại rồi cười nói: “Thím, có phải rất ngạc nhiên đúng không? Quảng Thu không còn bị câm nữa rồi, có thể nói được rồi, nhưng mà bây giờ vẫn đang hồi phục dần dần, nên không thể nói nhiều được, nhưng có lẽ không đến mấy tháng nữa là anh ấy có thể nói chuyện được bình thường rồi.”
Đừng nói đến thím Trương, mà ngay cả mẹ Thái Sơn và Kim Tiểu Linh cũng rất kích động, thật sự không ngờ rằng cổ họng của Cố Quảng Thu đã khỏi và có thể nói được!
Lý Thái Sơn cũng kể ngắn gọn về chuyện của Trương Kiều Mai ở thủ đô, cuối cùng bảo thím Trương về suy nghĩ, nếu đồng ý thì thím cũng có thể bảo cậu Trương bán hết dê, lợn, gà nuôi trong nhà đi… Cần bán cái gì thì bán.
Đương nhiên nếu như luyến tiếc thì đợi từ từ cũng không muộn.
Cuộc điện thoại này tốn gần ba đồng, thật sự rất đắt.
Mẹ Thái Sơn và thím Trương mỗi người trả một nửa, dù sao thì số tiền đó cũng được chi tiêu hợp lý nên họ cũng rất vui vẻ.
Thím Trương cũng vậy, vừa về đến nhà liền báo cho chú Trương nói rằng cổ họng của con rể đã được chữa khỏi rồi, điều này khiến cho chú rất ngạc nhiên và vui mừng.
“Còn nói Kiều Mai bán đậu phụ ở bên đó, công việc kinh doanh rất tốt. Nó còn vay tiền Nguyệt Quý để mua một căn nhà trong sau ngõ, rất rộng rãi nên con bé muốn chúng ta đến đó.” Thím Trương nói.
Nhưng chú Trương lại lắc đầu: “Trước mắt chúng ta cứ làm xong việc năm nay đã, rồi cuối năm thì đi.”
Năm nay chú Trương nuôi được hai mươi lăm con dê, tất cả đều là mua cùng đoàn đội.
Không những vậy, gia đình còn nuôi hơn năm mươi con gà và hai con lợn, không chỉ có cái này mà còn trồng vài sào đất chứ không trồng quá nhiều, chủ yếu là giữ lại để cho nhà mình ăn thôi.
Đương nhiên, nhà chú Trương cũng không chỉ có mảnh đất nhỏ này, hai người bận quá không quản lý được nên đã giao cho Trương Đại Căn trông coi.
Trương Đại Căn cũng là cháu trai của chú Trương, họ đều có cùng một tổ tiên, mỗi năm chỉ cần cấp một ít đồ ăn coi như chi phí là được.
Trương Đại Căn cũng rất sẵn lòng nên đã trực tiếp đồng ý.
Chuyện này tạm thời không nói đến nữa, nhưng trong nhà có rất nhiều lợn, gà, đặc biệt là dê và lợn, chúng còn chưa lớn nên nếu bán đi thì chắc chắn sẽ không có lãi.
Mặc dù biết rằng con gái ở thủ đô bán đậu hủ chắc chắn sẽ gặp khó khăn nhưng ông cũng không lo lắng lắm vì dù sao thì cũng có cha mẹ chồng ở đó phụ giúp rồi.