Lần trước Chu Dã về quê để chúc mừng sinh nhật đứa lớn và đứa thứ hai, anh ở lại đến cuối tháng tư mới đi về phương nam. Bây giờ mới đầu tháng năm, anh liền quay lại.
Lần này Cố Quảng Thu cũng đi cùng anh.
Mà lần này Cố Quảng Thu trở về không khỏi khiến cậu út Cố, mợ út và Trương Kiều Mai cảm thấy vui mừng.
Bởi vì sau quãng thời gian dài, anh ấy đã có thể giao tiếp bình thường.
“Cha, không phải cha là người câm à?” Niên Sinh cũng hỏi với vẻ kích động.
“Cha không phải nữa rồi.” Cố Quảng Thu áy náy xoa đầu cậu bé.
Tất nhiên Niên Sinh rất vui, cậu bé liền nói: “Để xem sau này ai còn dám nói con là con trai của người câm!”
Lúc mới đến thủ đô này, không ai nói gì vì họ chưa quen và cũng không biết người cha Cố Quảng Thu này của cậu bé không thể nói được.
Thế nhưng lúc ở trong thôn, dù là ở đại đội Cố Gia hay ở đại đội Ngưu Mông, cũng có một số cha mẹ có lòng dạ đen tối sẽ nhắc đến chuyện này trước mặt con họ.
Tất nhiên, trẻ con cũng học theo, luôn miệng gọi hai anh em Niên Sinh Lâm Lâm là con của người câm!
Bởi vì chuyện này, lúc Niên Sinh còn ở thôn cũng không ít lần đánh nhau với người khác.
Thím Trương cũng đã cãi nhau với mọi người vài lần, cũng vì những kẻ vô lại đó ăn nói bậy bạ.
Đôi mắt của cậu út Cố và mợ út cũng có hơi đỏ lên.
Người mà họ cảm thấy áy náy nhất chính là đứa con trai thứ hai này, hồi nhỏ vì bị sốt cao, không được xử lý kịp thời nên mới bị hỏng cổ họng.
Nhưng đứa con trai này chưa bao giờ trách móc họ mà vẫn luôn rất hiếu thảo.
Hiện giờ con trai đã chữa khỏi giọng nói, sao hai người già có thể không vui được chứ?
So sánh một chút, ngược lại là Trương Kiều Mai có tâm lý đặc biệt bình tĩnh, mặc dù cố ấy vui nhưng cũng không thể hiện ra vẻ hào hứng quá mức.
Bởi vì trong lòng cô ấy, dù Cố Quảng Thu có thể nói hay không thì anh ấy vẫn là chồng của cô ấy, vẫn là người mà cô ấy muốn sống bên cạnh cả đời.
Dù anh ấy trở thành thế nào, cô ấy cũng sẽ không rời không bỏ.
Nhưng mà sau khi Cố Quảng Thu khôi phục ít nhiều cũng có chút không đứng đắn, rất thích gọi Trương Kiều Mai là vợ. Ban đêm lúc hai vợ chồng làm việc, anh ấy cũng kêu từng tiếng vợ, đều là vợ chồng lâu năm, kết quả còn khiến Trương Kiều Mai cảm thấy thẹn đến mức không chịu được.
Sau khi hồi phục, anh chàng thô kệch này bắt đầu trở nên không nghiêm chỉnh.
Thế nhưng cô ấy lại thích điều đó...
Lần trở về này của Cố Quảng Thu chủ yếu là để tái khám.
Từ cuối năm ngoái phẫu thuật đến nay cũng đã vài tháng, lần này trở về phải lấy số, xem bác sĩ nói thế nào.
Nhưng bác sĩ cho biết rằng anh ấy hồi phục rất tốt, tuy nhiên vẫn phải tiếp tục bảo vệ cổ họng, ví dụ như việc hét lớn hay la hét thì tốt nhất không nên làm.
Cũng nên uống nhiều nước để làm dịu cổ họng.
Những việc này Cố Quảng Thu tự mình lo liệu là được, không cần Chu Dã đi cùng, bởi vì Chu Dã cũng khá bận rộn.
Lần này anh cũng mang hàng về cung cấp cho trung tâm thương mại, đồng hồ trẻ em cũng không thể thiếu.
Nhưng mà bé ba và bé tư đều không có. Hai đứa còn nhỏ, cần gì đến đồng hồ trẻ em. Vì thế trong nhà trực tiếp quy định, sau khi chúng lên lớp ba mới được đeo đồng hồ trẻ em.
Năm nay bé ba bé tư cũng lên lớp một, Niên Sinh cũng phải đi, còn Lâm Lâm thì ở nhà chơi với Tiểu Kế Kế. Trương Kiều Mai không định cho chúng đi nhà trẻ, tuy kiếm được không ít nhưng cô ấy vẫn có một nguyên tắc, có thể tiết kiệm chút nào thì tiết kiệm chút ấy. Bởi vì họ có ông bà nội giúp đỡ, không cần tốn thêm khoản tiền này, đợi đến lúc đủ tuổi rồi thì cho đi học tiểu học là được.
Hơn nữa hiện giờ trong nhà còn nợ một khoản tiền lớn là một nghìn chín trăm đồng.
Mặc dù Bạch Nguyệt Quý đã nói không cần vội trả nhưng Trương Kiều Mai vẫn ghi nhớ trong lòng.
Lại nói về Chu Dã.
Tiền kiếm được từ đồng hồ trẻ em, cộng thêm những thiết bị gia dụng khác, Chu Dã lại thu nhập không nhỏ, lần trở về này anh cũng không vội vã đi về phía nam.
Sau Tết Nguyên Đán năm nay, cửa hàng của anh lại tuyển thêm hai người lính xuất ngũ, theo quy tắc cũ, vẫn là nhờ những cựu chiến binh đó giới thiệu, mà năm nay lại có hai người lính xuất ngũ về quê kết hôn và đưa vợ đến đây.
Vợ của người lính xuất ngũ kết hôn chóng vánh năm ngoái đã mang thai vào năm nay, phản ứng hơi lớn, nôn thốc nôn tháo, nên Chu Dã cho cô ấy nghỉ việc để dưỡng thai, hai người vợ của hai người lính xuất ngũ khác thay thế.
Hiện tại nhân lực bên kia đã hoàn toàn đủ, ông chủ Chu Dã này coi như đã vào trạng thái nửa nghỉ hưu, đương nhiên là phải ở nhà chăm sóc vợ.
Nhưng Cố Quảng Thu lại không muốn ở đây quá lâu.
Mặc dù anh ấy muốn dành nhiều thời gian hơn cho vợ và con, nhưng chỉ sau vài ngày ở đây, anh ấy đã trở về miền nam để kiếm tiền.
Bây giờ một tháng kiếm gần ba trăm đồng, làm sao có thể dừng lại được? Không cần nghỉ ngơi, cứ làm việc là được.
Tuy nhiên, Chu Dã còn nhờ anh ấy nhắn lại cho Lý Thái Sơn, rằng lần này anh trở về đã tìm chủ nhà mua lại căn nhà mà mẹ Thái Sơn và Kim Tiểu Linh đang ở rồi. Giá hơi cao một chút, bốn nghìn một trăm đồng. Nếu muốn mua thì đến lúc đó tích góp đủ tiền rồi, có thể mua theo giá gốc.