Chỉ lấy một nghìn đồng từ cha để làm vốn.
Chỉ là xe tải quá đắt, anh ta chỉ có 20% số tiền này, 80% còn lại là do Chu Dã bỏ ra.
Nhưng Chu Dã cũng không bỏ tiền ra một cách miễn phí, anh muốn chia đều lợi nhuận với Niên Viễn Phương.
Dù sao thì kênh phân phối này là của Niên Viễn Phương, nếu nói vốn liếng của Chu Dã là quả trứng vàng, thì kênh than đá này chính là con gà mái đẻ trứng vàng.
Bản chất của hai thứ này không giống nhau.
Hơn nữa, Niên Viễn Phương đồng ý chia đều lợi nhuận là vì Chu Dã đã hứa sẽ đích thân sang đây lo liệu, vun vén các mối quan hệ.
Niên Viễn Phương thì không làm được điều này. Đặc biệt là khi Chu Dã đến đây, lúc anh cùng đám người kia ăn nhậu nói trời nói đất thì anh ta chỉ biết ngồi nhìn, phụ trách rót rượu.
Về khoản giao tiếp ứng xử, Chu Dã thực sự khiến anh ta phải ngả mũ thán phục.
Nhưng đây cũng là do được rèn luyện mà thành. Trước đây, mặc dù Chu Dã cũng là người hay nói, gặp ai cũng có thể tán gẫu vài câu, nhưng thứ thực sự rèn luyện con người chính là chốn giang hồ phía nam.
Hai năm nay Chu Dã ở phương nam, nơi rồng cá lẫn lộn này, không phải là uổng phí.
Trên bàn nhậu, bất kể mọi người nói chuyện gì, anh đều có thể chen vào, dù là đồ cổ, khảo cổ hay gì, anh đều có thể nói vài câu.
Ừm, chính là do nghe được từ chỗ Ngô nhị gia dạy bé ba.
Mà khi mọi người muốn làm thơ từ ca phú, viết văn chơi chữ, Chu Dã đều có thể xuất khẩu ứng đối.
Ừm, sống chung với người vợ là thủ khoa tỉnh, ít nhiều cũng lây dính một chút văn thơ.
Trước đây, Niên Viễn Phương mời người ta ra ngoài ăn nhậu, họ đều không muốn đi lần thứ hai, nhưng kết quả là ăn nhậu với Chu Dã lại vô cùng thú vị.
Loại người vừa biết nói chuyện vừa biết ba hoa, thực sự chỉ cần nghe anh huyên thuyên đã là một loại hưởng thụ rồi.
Chu Dã có khả năng đó.
Nhưng tưởng vậy là đủ rồi sao? Vậy là chuyện không thể nào.
Ăn ngon, uống ngon, nói chuyện vui vẻ, cuối cùng còn phải chơi cho tận hứng.
Chu Dã đã thấu hiểu rõ ràng những quy tắc trong xã hội, chỉ ăn nhậu trên bàn rượu thì làm sao đủ? Sau đó, trực tiếp gọi gái đến rửa chân.
Người đời sau gọi đây là “Đại Bảo Kiến”.
Chẳng phải do Chu Dã ép buộc người tốt làm kỹ nữ, mà là nơi này vốn có những dịch vụ như vậy, đặc biệt đáng chú ý là nơi này do người ta chủ động yêu cầu đến.
Người chỗ này vừa nhếch mông lên là Chu Dã đã biết ở đây kinh doanh mặt hàng gì, sao có thể không gãi đúng chỗ ngứa chứ?
Và Chu Dã cũng đã quen với quy trình này rồi, đi ăn uống vui chơi với những người này, đây là một mắt xích không thể thiếu.
Đặc biệt bẩn nhưng họ đều thích.
Toàn bộ quá trình Niên Viễn Phương đi cùng đều nhìn thấy, anh ta biết rằng tìm người đối tác này là đúng.
Bởi vì cho anh ta tăng thêm trăm năm đạo hạnh cũng không tu luyện được như Chu Dã.
Tuy nhiên, điều khiến Viễn Phương cảm thấy đáng khen ngợi ở Chu Dã là anh yêu cầu những người phụ nữ phục vụ cho người khác phải là những người đẹp nhất. Nhưng khi bản thân đi tắm rửa, massage, anh lại chọn phục vụ nam.
Anh không cần nữ, nói gì đến nữ, ngay cả muỗi cái cũng đừng hòng đậu lên người anh hoặc đụng vào anh một chút nào.
Cái thân trong sạch này, ngoài vợ ra thì đừng ai hòng mơ tưởng.
Chu Dã đến đây để kết giao nhân mạch, tạo dựng mối quan hệ, còn Niên Viễn Phương thì dẫn theo những người lính xuất ngũ đi cùng anh trước đây, bắt đầu lái xe vận chuyển than.
Hai người phân công rõ ràng, mỗi người một việc.
Lợi nhuận phải được chia đều.
Niên Viễn Phương đã từng chứng kiến khả năng của Chu Dã nên cũng tâm phục khẩu phục, đương nhiên là không có ý kiến gì.
Nhưng chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy.
Chu Dã đã đến đây, làm sao anh có thể chỉ muốn dựa vào một mình kênh làm ăn của Niên Viễn Phương? Cho dù mọi thứ đã ổn định, anh cũng không hài lòng với điều đó.
Chắc chắn anh sẽ muốn mở rộng thêm các kênh làm ăn khác.
Việc này rất khó khăn, vô cùng khó khăn.
Mắt thấy đã gần một tháng kể từ lần cuối ra ngoài, nhưng Chu Dã vẫn chưa thể tiếp xúc được với những người đó.
Anh tìm một lúc rảnh rỗi gọi điện thoại cho Ngô nhị gia, bảo anh ấy kêu bé ba về nhà chuyển lời rằng bên ngoài bận rộn, tạm thời không về được, đợi giải quyết xong công việc sẽ về.
Thực ra Chu Dã cũng có thể hỏi Ngô nhị gia xem có quan hệ gì ở đây hay không, nhưng Chu Dã không nói ra lời này.
Anh không muốn việc gì cũng dựa vào quan hệ của Ngô nhị gia, anh cũng phải tự mình đi trên con đường này.
Nói chuyện xong với Ngô nhị gia, anh lại gọi điện thoại về phía nam.
Cố Quảng Thu nhận điện thoại, nói rằng bên đó không có vấn đề gì, bảo anh không cần lo lắng.
Đã như vậy, đương nhiên Chu Dã sẽ dồn hết tâm trí vào việc này.
Nhưng mà muốn cắn một miếng thật to vào miếng thịt béo bở này quả thực không dễ dàng.
Và bước ngoặt thực sự đến khi nhóm lính xuất ngũ do Niên Viễn Phương dẫn đầu đã xảy ra xô xát với một thế lực địa phương.
Nhóm lính xuất ngũ này có thân thủ phi thường, người thì không sao, nhưng xe thì bị hư hại.
Lúc đó Chu Dã không biết, anh đang nghỉ ngơi, thực sự rất mệt mỏi.