Đặng Tường Kiệt không thấp hơn so với anh, hai người cao bằng nhau, nhưng anh ta là một người đọc sách, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng đánh nhau, nên làm sao anh ta có thể là đối thủ của Chu Dã chứ?
Anh ta bị cú đấm này làm cho ngã thẳng xuống đất.
“Sao anh lại đánh người khác?!” Trần Tùng đang đứng ở trong bóng tối xem náo nhiệt thì nhìn thấy lập tức quát lên bảo Chu Dã dừng lại, và cũng chạy đến nâng Đặng Tường Kiệt đứng dậy. Hai người đều giận dữ trừng mắt nhìn Chu Dã.
Người thanh niên trí thức lớn tuổi Đổng Kiến cũng nghe thấy âm thanh nên chạy từ chỗ thanh niên trí thức ra. Anh ấy nhìn thấy Đặng Tường Kiệt được nâng dậy, trên mặt còn sưng tấy vì cú đấm đó của Chu Dã. Anh ấy nhìn Chu Dã, nói: “Chu Dã, anh có chuyện gì mà lại trực tiếp đến chỗ thanh niên trí thức này đánh người thế?”
Tuy rằng ấn tượng của Chu Dã với Đổng Kiến rất tốt, nhưng cũng chỉ giới hạn trong cách sống tốt. Chuyện hôm nay có liên quan đến vợ anh, thì dù ai tới anh cũng sẽ không nể tình.
Cho nên anh cũng không thèm nhìn Đổng Kiến, mà nhìn chằm chằm Đặng Tường Kiệt, nói: “Thanh niên trí thức Đặng, sau này nếu anh lại làm loại chuyện như vậy, thì không phải chỉ một cú đấm mà có thể giải quyết được như hôm nay đâu. Tính tình tôi như thế nào toàn bộ đại đội đều biết, nếu anh không tin thì có thể thử xem!”
Anh trào phúng nói xong, thì lập tức quay người rời đi mà không nói gì.
Đợi Chu Dã rời đi rồi, thì Đổng Kiến mới phản ứng lại, nhịn không được nhíu mày nói: “Tường Kiệt, chuyện này là sao? Anh lại đi tìm thanh niên trí thức Bạch ư?”
Đặng Tường Kiệt không nói chuyện, nhưng vẻ mặt thì hiển nhiên là đã rõ ràng.
“Mặc kệ trước đây thanh niên trí thức Bạch có quan hệ gì với anh, nhưng hiện tại cô ấy đã là vợ của Chu Dã, là vợ chính thức được cưới hỏi đàng hoàng. Sau này anh vẫn nên tự giác chút đi!” Đổng Kiến không muốn dính líu nhiều đến chuyện này nên nhắc nhở anh ta một câu sau đó rời đi.
Trần Tùng đỡ Đặng Tường Kiệt đi vào trong và hỏi anh ta: “Tường Kiệt, anh đi tìm Bạch Nguyệt Quý làm gì? Anh thật sự bị cô ấy dùng thế lực “ép vua lấy lệnh chư hầu” mà bắt ép sao?”
Sắc mặt Đặng Tường Kiệt âm trầm. Anh cũng không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, chỉ là không muốn giải thích điều này.
Trần Tùng có chút líu lưỡi: “Thật sự độc nhất là lòng dạ đàn bà. Vì trả thù anh mà cô ấy nhẫn tâm đến mức muốn mang con của anh đi nhận giặc làm cha!”
Ở nơi khác.
Chu Dã đã nhận gà rừng từ trong tay Lý Thái Sơn và về nhà.
Vương Nhị Anh chưa cảm thấy hết giận: “Anh Dã. Anh ta là muốn phá hoại gia đi nhanh, vậy mà anh chỉ đấm anh ta một quả là xong chuyện sao?”
Lý Thái Sơn nói tiếp lời. Rõ ràng anh ta rất khinh Đặng Tường Kiệt: “Đấm một cú cảnh cáo là được rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Anh không thấy là anh ta chưa từng bị đánh à? Anh Dã chỉ đấm anh ta một quả mà anh ta đã nằm xuống đất rồi!”
Chu Dã liếc mắt nhìn Vương Nhị Anh một cái: “Với chút tiền đồ này của cậu, đừng nói thanh niên trí thức Mã thấy chướng mắt, mà ngay cả những cô gái khác cùng đều thấy chướng mắt!”
Lý Thái Sơn gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy. Cậu thật sự rất hèn nhát. Cậu luôn trông cậy vào anh Dã của cậu để anh ấy ra mặt. Bản thân căn bản còn không dám đánh thanh niên trí thức Đặng là người đã cắm sừng cho cậu!”
Trong lòng anh ta vẫn còn ghi hận chuyện lần trước Vương Nhị Anh đã không chia chiến lợi phẩm cho anh ta.
Chu Dã không thèm chú ý đến bọn họ. Anh lập tức đi về nhà vì trời không còn sớm.
Bạch Nguyệt Quý cũng không biết anh đã làm cái gì, mà nếu biết cũng chỉ sẽ nói một câu: Hả giận!
Chu Dã nhìn thấy vợ mình thì tâm trạng chợt vô cùng tốt. Dù rằng trước đây anh đã biết vợ anh muốn có một cuộc sống tốt đẹp với anh, nhưng việc hôm nay mới khiến anh biết được quyết tâm của vợ.
“Anh cười ngốc gì vậy.” Bạch Nguyệt Quý nhìn dáng vẻ cười tủm tỉm của anh, khóe miệng cũng hiện lên một nụ cười.
Chu Dã nói: “Không có gì. Anh chỉ nghĩ đến việc vậy mà anh lại có một cô vợ xinh đẹp như vậy, nghĩ lại liền cảm thấy thật tốt.”
Bạch Nguyệt Quý cười trừng mắt nhìn anh một cái và đuổi anh đi, nói: “Anh đi giết gà rừng rồi để đông lạnh đi.”
Hôm kia anh đã giết một con cũng để đông lạnh trong hũ đá ở sân sau rồi, bên trong chứa đầy tuyết giống như một cái tủ đông. Miếng thịt nạc mà Chu Dã mang về lúc trước cũng bị đông cứng ở bên trong.
Chu Dã cười nói: “Giết xong thì hầm đi? Tranh thủ lúc nó còn tươi.”
Bạch Nguyệt Quý không ý kiến và để cho anh hầm.
Nhưng mà ngẫm nghĩ lại một chút, mấy ngày này cô ăn uống thực sự rất ngon miệng. Cô ăn một cặp chân giò lợn mà anh mang về lần trước, mấy ngày nay lại ăn gà rừng hầm rồi cá kho. Trên cơ bản không bỏ được thức ăn mặn.