Hai người đó chẳng qua là cá và tôm nhỏ mà thôi.
Tất cả đều vô ích, anh cũng không biết Cơ tứ gia lợi hại như vậy, mặc dù có nói qua chuyện buôn bán than đá, nhưng anh ấy cũng chưa bao giờ đề cập đến việc gia tộc mình to lớn và có sức ảnh hưởng đến như vậy.
Hơn nữa giao tình trước đây vẫn còn, làm sao Chu Dã có thể không tận dụng tốt được chứ?
Những con cá vàng nhỏ này là do anh đặc biệt mang đến từ phía nam, những gì có thể áp dụng ở đó cũng có thể áp dụng ở đây, anh chỉ nghĩ rằng nó sẽ có ích khi cần nhờ người khác giúp đỡ nên anh giữ lại để đề phòng.
Bây giờ chắc chắn không cần phải nhờ giúp đỡ, còn tất cả những con cá vàng lớn này đều có thể bán lấy tiền được rồi.
“Hai chiếc xe không đủ, nếu lại gọi thêm người, chúng ta sẽ phải mua thêm hai chiếc xe nữa.” Chu Dã nói.
Niên Viễn Phương im lặng một lát, rồi nhìn anh, nói: “Việc này giao cho tôi, nhưng hợp đồng hợp tác của chúng ta cần phải bàn bạc lại.”
“Hả?” Chu Dã nhìn anh ta.
“Trước kia là năm đều, bây giờ một chín là được, tôi một anh chín.” Niên Viễn Phương nhìn anh, nói.
Trước đây khi đến đây làm việc cùng Chu Dã, anh ta cũng từng nghĩ đến những rắc rối tương tự, nhưng anh ta cảm thấy mình có thể giải quyết được, tuy nhiên anh ta thiếu kinh nghiệm xã hội, đến khi thực sự đến đây làm việc thì anh ta mới biết vấn đề này nghiêm trọng đến mức nào.
Muốn đứng vững gót chân ở nơi này, thì anh ta phải còn mất nhiều thời gian lắm.
Đặc biệt là sự việc lần này khiến cho anh ta nhận ra rằng sự chênh lệch giữa mình và Chu Dã là rất lớn.
Về phần Chu Dã, thật ra anh đã có kế hoạch của mình trước khi Niên Viễn Phương lên tiếng rồi.
Tiếp theo, anh sẽ mở rộng đội ngũ của mình và tiếp tục hợp tác với Niên Viễn Phương thêm một năm nữa, anh vẫn sẵn sàng chia đều lợi nhuận cho anh ta, anh tin rằng những gì anh ta kiếm được trong năm nay chắc chắn sẽ đủ để bù đắp cho sự ưu ái đó.
Nhưng một năm sau anh sẽ làm một mình, sẽ không còn hợp tác với Niên Viễn Phương nữa.
Đó là điều chắc chắn, làm sao anh có thể bằng lòng để Niên Viễn Phương chia đều lợi nhuận của mình mà không được gì được?
Thực lực không tương xứng thì chắc chắn sẽ không thể hợp tác lâu dài được.
Vốn dĩ Niên Viễn Phương cũng chỉ có một con đường này, nhưng còn chưa bắt đầu kiếm tiền thì đã bị người ta nhắm đến, muốn chen một chân vào rồi.
Cái tên Ngô Phúc này rõ ràng là muốn hút máu.
Ở trên bàn rượu nhìn thấy con cá vàng nhỏ của Chu Dã, Chu Dã còn tỏ ý lần sau sẽ đến thăm anh ta, chẳng lẽ anh lại đến đó tay không sao?
Thấy Chu Dã biết điều như vậy, nên lúc này sắc mặt anh ta mới khá lên.
Lợi nhuận từ hai chiếc hai xe tải đều bị mỗi người bọn họ cắn một miếng, người kia cũng cắn một miếng, còn lại bao nhiêu thì để các anh tự chia nhau à?
Chỉ là về cơ bản Niên Viễn Phương cũng không mong đợi sẽ kiếm được tiền ở đây. Với bối cảnh của Chu Dã thì chỉ cần anh có xe tùy ý vận chuyển cũng sẽ không có ai dám liếc mắt mà nhìn nữa.
Chu Dã dự định sẽ mua thêm hai chiếc xe tải lớn nữa, tính cả hai chiếc lúc trước là sẽ có bốn chiếc xe tải.
Anh vẫn còn nhớ rõ là Niên Viễn Phương đã đến tìm anh để hợp tác, cho nên lợi nhuận của bốn chiếc xe tải lớn sẽ chia cho Niên Viễn Phương một nửa, thời hạn là một năm.
Nhưng dù chỉ có một năm thì thu nhập trong năm này chắc chắn đủ để cho Niên Viễn Phương yên ổn tạo ra lợi nhuận thêm vài năm nữa.
Chu Dã tự cho rằng mình đã đủ ý tứ, không liên quan gì đến việc kia cả.
Nhưng đó là tất cả suy tính của anh rồi.
Một năm sau anh sẽ tiếp tục mở rộng đội ngũ của mình, còn việc với Niên Viễn Phương thì đường ai nấy đi.
Tuy nhiên, đó là ý nghĩ của Chu Dã trước khi Niên Viễn Phương đề xuất thay đổi cách chia lợi nhuận, nhưng khi nghe anh ta chủ động mở miệng nói, thì ý tưởng của Chu Dã đã thay đổi.
Bởi vì Chu Dã không thể chỉ làm những việc này ở đây được, vợ và con của anh đều ở thủ đô, còn có sự nghiệp của anh cũng ở phía nam.
Bên này cũng cần những người có năng lực và đáng tin cậy để trông coi ở đây.
Thật ra thì Niên Viễn Phương rất thích hợp, đặc biệt là anh ta còn rất tự giác và sẵn sàng từ bỏ lợi nhuận của mình, vì thế nên đương nhiên Chu Dã sẵn sàng tiếp tục hợp tác với anh ta.
Cho nên khi nghe được lời này của Niên Viễn Phương, Chu Dã liền nói: “Anh còn nói những lời khách sáo như vậy làm gì. Tôi và anh đi được nửa đường chẳng lẽ là nhờ may mắn thôi sao? Anh đã đưa tôi đến đây, tôi cũng là từ thôn quê đi lên.”
Nếu có Bạch Nguyệt Quý ở đây, thì chắc chắn cô sẽ gọi anh là đồ tiểu nhân nham hiểm, anh nói chuyện không bao giờ nói trực tiếp mà toàn đi đường vòng.
Hiển nhiên là Niên Viễn Phương sẽ không làm như vậy.
Anh ta lắc đầu, nói: “Tôi có thể nhìn rõ tình hình ở đây, tiếp theo đều là dựa vào anh mà kiếm tiền, nếu tính toán kỹ thì lợi nhuận một đối với tôi cũng là quá đủ rồi.”