“Sao con biết tiền của anh ba tiêu không hết?” Chu Dã dắt bọn trẻ đi dạo về nhà, cười hỏi.
Bé tư nhìn cha mình, đáp: “Đương nhiên con biết rõ, anh ba nhận lì xì nhiều như vậy, nhà chú Ngô còn có một cái tủ, bên trong để rất nhiều tiền. Nghe dì Ngọc nói, tiền trong tủ đó là chú Ngô để cho anh ba tiêu tùy ý.”
Cậu bé đã thể hiện rất rõ từ “ghen tị” này.
Tiền của cậu bé đã tiêu hết vào đầu tháng Giêng, tiền của anh ba cả năm cũng tiêu không hết, lần trước sang nhà chú Ngô chơi, cậu bé còn đặc biệt đi xem tiền trong tủ ở phòng anh ba, còn dư lại rất nhiều.
Tất nhiên cậu bé sẽ không đụng đến, anh ba cho thì cậu bé mới lấy, anh ba không cho, cậu bé không thể trộm được.
Chu Dã mỉm cười xoa đầu thằng bé, nói: “Đừng ghen tị với anh ba con. Những thứ nó chơi đều tốn kém lắm nên anh ba con tiêu nhiều tiền là phải rồi.”
“Con cũng tiêu nhiều mà.” Bé tư nhìn chằm chằm vào cha, bảo: “Cha ơi, năm nay cha định lì xì cho chúng con bao nhiêu? Khi con nhớ cha, con thích đi mua đồ ăn vặt nên tiêu tiền nhanh lắm.”
Bạch Nguyệt Quý nhịn không được bật cười, Chu Dã càng cười ha ha: “Là vậy sao, vậy được rồi.”
Bé tư thì háo hức, còn anh cả và anh thứ hai đã sớm biết cha mình là người như thế nào, nên không hề mong đợi gì.
Cuối cùng, mỗi đứa được lì xì năm đồng, gấp năm lần năm ngoái, năm ngoái mỗi đứa chỉ được một đồng.
Anh cả và anh thứ hai đều bất ngờ.
Bé tư còn chê bai không đủ: “Sao không phải là Đại Đoàn Kết ạ?”
Anh cả nói: “Được lì xì năm đồng thì em nên mừng đi, còn muốn Đại Đoàn Kết à?”
Cậu thứ hai cũng cười, xoa đầu em út: “Để xem người bên ngoài phát cho em bao nhiêu nhé.”
Đối với những phong bao lì xì bên ngoài, bé tư đều nhận, nhưng nói thật lòng, cậu bé không mong đợi gì nhiều.
Ví dụ như phong bao lì xì của nhà họ Thẩm và nhà họ Hoàng, mỗi bao chỉ có hai xu, tiêu một cái là hết.
Phong bao lì xì của chú họ và thím họ thì to hơn một chút, của chú Thái Sơn và thím Tiểu Linh cũng không nhỏ, mỗi bao đều là năm hào.
Mẹ Thái Sơn, chú Trương và thím Trương cũng đều lì xì nhưng không nhiều, mỗi bao chỉ có năm xu.
Nhưng mà, phải nói là phong bao lớn nhất vẫn là phong bao lì xì của ông cậu và bà mợ, mỗi người cho bọn trẻ một đồng.
Điều gì khiến trẻ em vui nhất vào dịp Tết?
Ngoài việc được tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo mới, giày dép mới, tất nhiên là nhận lì xì rồi.
Bất kể tiền trong phong bao lì xì là nhiều hay ít, dù sao thì số lượng tiền lì xì này không ít, bọn trẻ đứa nào đứa nấy cũng đều vui mừng khôn xiết.
Mọi người đều mang lì xì về nhà, đầu tiên là lấy lì xì nhỏ nhất ra để tiêu.
Những ngày này, anh cả và anh thứ hai đều không đi học. Hai đứa còn gọi thêm Niên Sinh và Lý Đa, đương nhiên còn có nhà ông Hoàng bên cạnh, đứa cháu lớn của nhà họ Thẩm cũng xấp xỉ chúng, cùng nhau đi mua pháo hoặc là đồ ăn vặt gì đó.
Anh cả và anh thứ hai học cùng lớp với nhóc con nhà họ Thẩm và nhóc con nhà họ Hoàng.
Đến tuổi đi học, thành tích chính là thứ để tự tin.
Tất nhiên, bản thân anh cả và anh thứ hai cũng không có tính trẻ con, hồi ở trong ngõ cũng từng chơi chung với nhau.
Bây giờ lớn lên, lại còn học vượt cấp nên chúng càng chơi càng thân.
Bọn trẻ ùa nhau đi mua pháo, mua đồ ăn vặt, mua giấy vẽ, còn người lớn thì tụ tập sang nhà họ Chu, vừa để chúc Tết, vừa để trò chuyện.
Con trai lớn nhà họ Hoàng và Thẩm Gia Hưng cũng đến chơi, giống như năm ngoái, trong nhà đã dọn sẵn hạt dưa, bánh kẹo, trà nước.
Có thêm gia đình Lý Thái Sơn, năm nay náo nhiệt hơn năm ngoái nhiều.
Buổi tối, bọn trẻ không chịu được, mười một giờ đã ngủ thiếp đi. Mọi người ôm các bé về phòng ngủ, còn Chu Dã, Bạch Nguyệt Quý, cậu út Cố và mợ út thì thức canh giao thừa.
Họ cũng chỉ trò chuyện về chuyện gia đình.
Cậu út Cố và mợ út cũng biết được chuyện cháu trai và Niên Viễn Phương hợp tác kinh doanh than đá ở Tây Bắc.
Họ cũng không nói gì nhiều, bởi vì họ biết chắc chắn cháu trai giỏi hơn họ, có hiểu biết, hơn nữa họ cũng không hiểu về những chuyện này nên dĩ nhiên không cần phải nói nhiều.
Tuy nhiên, họ cũng dặn dò cháu ngoại phải cẩn thận, ra ngoài làm ăn không phải là chuyện dễ dàng, nhất là với những thương vụ lớn như vậy.
Bất kể có chuyện gì xảy ra thì an toàn của bản thân là quan trọng nhất.
Họ chỉ dặn dò như vậy chứ không nói gì thêm.
Trước đây, Chu Dã chưa từng nói với hai người già về việc kinh doanh than đá ở Tây Bắc.
Bây giờ nghe họ nhắc đến, dĩ nhiên anh cũng kể cho họ nghe về tình hình bên đó.
Anh chỉ kể lướt qua những khó khăn đã qua, chủ yếu nói về việc anh có một người anh em kết nghĩa bên đó, quen biết và kết nghĩa lúc còn ở trại cải tạo.
Lúc đầu sang đó đúng là không dễ dàng gì nhưng từ khi tình cờ gặp người anh em kết nghĩa đó, mọi chuyện đã suôn sẻ hơn rất nhiều.
Vì người anh em kết nghĩa đó là một chỗ dựa lớn ở địa phương, có anh ấy ở đó, anh thực sự không cần lo lắng gì cả.
Nói cách khác, anh không ra ngoài bắt nạt người khác đã xem như là anh hiền lắm rồi.