Chị Lý không nói gì nữa.
Toàn bộ đại đội đều biết tình hình của nhà họ Trương, không còn gì để nói.
“Nếu không thể chọn người ở rể, thì chọn lấy chồng gần một chút là được, vẫn có thể chăm sóc cha mẹ cô ấy mà.” Chu Dã nghe xong thì nói.
“Hiện giờ chú Trương và thím Trương cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng mà Trương Hiểu Mai rất kiên quyết, con bé nhất định muốn chọn người ở rể, ở lại nhà.” Chị Lý nói.
Chu Dã không nói gì nữa.
Chuyện này như một khúc đệm cho thời gian Chu Dã ở bên ngoài, sau đó anh đi về nhà, nhân tiện kể luôn cho vợ nghe về những chuyện xảy ra.
“Sao? Anh muốn nói chuyện của cô ấy cho anh Quảng Thu của anh à?” Bạch Nguyệt Quý liếc nhìn anh.
Đột nhiên, Chu Dã cười to, ôm lấy khuôn mặt vợ mình, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, nói: “Thật không hổ là vợ chồng cùng một giường, anh vừa nói một câu mà em đã đoán ra rồi. Vợ à, em thấy thế nào?”
Bạch Nguyệt Quý nói thật lòng: “Em chưa gặp anh Quảng Thu, cũng chưa gặp cô gái kia, em biết thế nào được.” Cô lại nói: “Nhưng nếu phải ở rể, em nghĩ cậu và mợ sẽ không đồng ý đâu.”
Mặc dù chưa gặp cậu út và mợ út của anh nhưng cha mẹ nào mà lại muốn con trai mình đi ở rể chứ. Con trai họ cũng không phải người xấu, chỉ là nói không được thôi. Nếu chịu chi thêm chút tiền sính lễ thì vẫn có thể cưới được vợ, thật sự không đến mức phải đi ở rể.
Chu Dã nói: “Vợ à, em còn quá trẻ. Chuyện gì trên đời này cũng có thể thương lượng, không phải là chuyện đã định thì không thể thay đổi. Chuyện này, cứ bảo hai nhà đều nhượng bộ một chút là được rồi.”
“Nhượng bộ thế nào?” Bạch Nguyệt Quý nhìn anh.
Chu Dã liền kể lại ý tưởng mình vừa nghĩ ra khi đang ở nhà Lý Phong Thu: “Trương Kiều Mai muốn chăm sóc cha mẹ, muốn cho nhà họ Trương có người nối dõi, chuyện này còn gì đơn giản hơn? Nếu thật sự có thể thành đôi với anh Quảng Thu thì cứ để anh Quảng Thu qua nhà họ Trương ở. Anh thấy nhà họ Trương vẫn còn khá rộng rãi, sau này con cái cũng không phải lo lắng không có chỗ ở. Anh ấy chuyển hộ khẩu đến đại đội Ngưu Mông của chúng ta, sau này sinh con cái thì sẽ cho một đứa kế tục nhà họ Trương, chắc chắn nhà họ Trương sẽ đồng ý.”
Bạch Nguyệt Quý cười: “Để anh Quảng Thu qua đây ở thì có khác gì ở rể? Chắc chắn nhà họ Cố sẽ không đồng ý.”
“Tình trạng của anh Quảng Thu, muốn tìm một người vợ chu toàn mọi mặt thì không dễ dàng. Nhưng Trương Kiều Mai ngoài tính tình hơi mạnh mẽ một chút thì không có vấn đề lớn gì khác. Sau này sinh con cái cũng sẽ mang họ Cố, chỉ cần cho một đứa mang họ Trương để nối dõi là được. Dù người qua đây ở nhưng thật sự không phải là ở rể. Hơn nữa hai bên cũng không xa, đi lại thăm hỏi cũng đơn giản. Muốn tìm một cuộc hôn nhân hoàn mỹ, toàn tâm toàn ý thì không dễ dàng, không phải ai cũng có được may mắn như Chu Dã anh đâu.”
Người này nói đến cuối cùng lại quay sang nịnh nọt vợ mình.
Bạch Nguyệt Quý nghe vậy thì không nhịn được mỉm cười, nói: “Không có nghiêm túc gì cả.”
Cả hai đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng gọi từ bên ngoài.
“Là tiếng của Trương Kiều Mai.” Chu Dã nghe vậy liền nói: “Vợ ơi, em ra ngoài xem cô ấy đi.”
Bạch Nguyệt Quý liền ra ngoài cùng anh, cũng nhìn thấy Trương Kiều Mai ở bên ngoài hàng rào. Dáng người không cao không thấp, vì thường xuyên làm việc kiếm công điểm của đàn ông nên da dẻ rám nắng, nhưng hai mắt có thần, vừa nhìn liền biết là người có chủ kiến.
Cô ấy nhìn thấy Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý ra ngoài thì mỉm cười chào hỏi: “Chu Dã, thanh niên trí thức Bạch.”
“Đây là Trương Kiều Mai.” Chu Dã giới thiệu cho vợ mình.
Bạch Nguyệt Quý nhìn Trương Kiều Mai, nói: “Chào cô, gọi tôi là Nguyệt Quý là được. Mời cô vào nhà ngồi một lát?”
Trương Kiều Mai nói: “Tôi không vào đâu, đây là trứng tôi mang cho cô, không nhiều lắm, cô cứ giữ lại mà ăn.”
Nói rồi cô ấy đưa giỏ trứng ra, bên trong có khoảng bảy tám quả. Nhưng thời điểm này mỗi nhà chỉ có ba con gà, lại đang là mùa đông, gà mái không đẻ nhiều, số trứng này cũng xem như không ít.
Bạch Nguyệt Quý mỉm cười: “Tôi đã nghe Chu Dã kể lại rồi, đó là do anh ấy thấy việc nghĩa nên ra tay giúp đỡ thôi. Anh ấy thích làm những việc như vậy, không phải vì trứng đâu.”
“Tôi biết, đây là lòng thành của tôi.” Trương Kiều Mai nói.
So với giọng nói dịu dàng của Bạch Nguyệt Quý, giọng nói của Trương Kiều Mai nghe có vẻ thô hơn. Nhưng Trương Kiều Mai không cảm thấy gì, cô ấy biết mình không thể so sánh với những cô gái thanh niên trí thức xinh đẹp yểu điệu kia, điều này cô ấy biết rõ.
“Lòng thành thì chúng tôi nhận, nhưng trứng thì chúng tôi không nhận đâu. Cô mang về cho chú Trương bồi bổ cơ thể. Chú ấy lớn tuổi rồi, té ngã như vậy thì phải chú ý nhiều hơn.” Bạch Nguyệt Quý đẩy giỏ trứng trở về.