Cộng thêm số tiền kiếm được sau khi kết hôn, tiền lương trước khi kết hôn của cô ấy đều đưa cho nhà mẹ đẻ. Nhưng sau khi kết hôn, cô ấy không cần phải đưa cho nhà mẹ đẻ nữa, tự mình giữ lại, thím cũng trả cho cô ấy mức lương khá cao.
Vì vậy, cô ấy có đủ số tiền.
“Nếu đã không có vấn đề gì lớn thì mua luôn đi, sau này con và Dương Quân ở thủ đô cũng có nhà riêng rồi!” Mẹ Đại Ni nói.
Lý Đại Ni gật đầu: “Đợi đến lúc Dương Quân về rồi con sẽ bàn bạc với anh ấy.”
Mẹ Đại Ni cũng không nói gì thêm, chuyện lớn như vậy chắc chắn phải bàn bạc với con rể, nhưng vấn đề không lớn, chỉ có kẻ ngốc mới không muốn mua căn nhà tốt như vậy.
Bạch Nguyệt Quý tắm rửa trong nhà, cả người nhẹ nhõm và thoải mái.
Đây là một trong những tiện lợi của căn nhà mới. Khi sửa nhà cô cũng cho xây dựng một phòng tắm riêng, chỉ tiếc hiện tại không có máy nước nóng, nếu không thì lắp đặt thêm một cái sẽ tiện lợi hơn nữa.
Tắm xong, cô đến phòng sách viết bản thảo, tiện thể dạy phụ đạo cho các con, đến chín giờ thì cho các con về phòng ngủ.
Ngay cả khi chúng đã lớn thì việc này vẫn được thực hiện nghiêm ngặt, chúng đều phải ngủ vào khoảng chín giờ.
Bây giờ đã chuyển đến nhà mới là một ngôi nhà ba gian, mỗi người một phòng cũng dư sức, nhưng bé tư nhút nhát, không muốn ngủ một mình nên ngủ cùng các anh của mình.
Hôm nay ngủ ở phòng anh cả, ngày mai ngủ ở phòng anh hai, ngày kia ngủ ở phòng anh ba, còn ban ngày thì có thể ngủ trưa ở phòng riêng của mình.
Chuyện của các con thì để các con tự sắp xếp vậy.
Chỉ cần đến giờ chịu đi ngủ là được.
Bạch Nguyệt Quý cũng gần như vậy, viết bản thảo đến 9 giờ 40 phút thì dừng bút.
Là người chú trọng dưỡng nhan, sao cô có thể thức khuya được? Chuyện này không thể xảy ra, chắc chắn cô sẽ lên giường ngủ trước mười giờ.
Thêm vào đó, cô có chất lượng giấc ngủ tốt, luôn ngủ một mạch đến sáng, ngày hôm sau vẫn tràn đầy năng lượng.
Nhưng đó là khoảng thời gian trước khi người nào đó trở về, người nào đó đã về rồi thì làm sao có thể ngủ được?
“Vợ ơi, chuyện bên kia anh đã giải quyết xong xuôi rồi. Thật ra anh cũng đã sớm lên kế hoạch, vốn dĩ không cần Quảng Thu gọi điện thoại về dặn em canh chừng anh.” Chu Dã nói.
Bạch Nguyệt Quý liếc nhìn anh, nói: “Anh không cần giải thích thêm nữa, em biết anh có thể xử lý tốt.”
Chu Dã không hề vui vẻ: “Nếu là người phụ nữ bình thường, khi nghe được chuyện này, ít nhất cũng phải gọi điện thoại qua cảnh cáo một chút, còn người trực tiếp hơn thì đích thân qua đó cũng không quá đáng. Nhưng sao một chút động tĩnh em cũng không có vậy?”
“Phải, không có.” Bạch Nguyệt Quý rất bình tĩnh.
“Là vì không yêu sao?”
“...”
“Là vì không đủ yêu sao?”
“...”
“Nếu không phải vì không yêu hoặc không đủ yêu, thì sao em lại có phản ứng như vậy?”
Bạch Nguyệt Quý không chịu nổi, nói: “Em chỉ là tin tưởng anh…” Sao lại có nhiều lời nói lung tung như vậy?
Cô đúng là vì tin tưởng anh, cho nên hoàn toàn không suy nghĩ nhiều về chuyện này.
Mặc dù cô cũng đầy tự tin, không sợ hãi rằng anh sẽ ngoại tình hay làm điều gì có lỗi với cô, nhưng nếu điều đó thực sự xảy ra, cô nghĩ rằng mình cũng sẽ buồn và thất vọng.
Cô không phải làm bằng sắt thép, làm sao có thể không hề tổn thương? Điều đó là không thể.
Chỉ là cô có thể xử lý tốt tâm trạng và tình huống đó mà thôi.
“Vợ à, em chưa bao giờ dùng tiền của anh, một xu cũng chưa dùng.” Người đàn ông này nói tiếp.
Bạch Nguyệt Quý không hiểu ra sao, nói: “Em tự có tiền, tại sao phải tiêu tiền của anh?”
“Em xem, em không hề dựa dẫm vào anh.”
“Không tiêu tiền của anh là không dựa dẫm vào anh à?”
Người đàn ông ủ rũ: “Phụ nữ tiêu tiền của đàn ông không phải là chuyện đương nhiên sao? Đàn ông kiếm tiền không phải là để cho phụ nữ tiêu sao? Vậy mà em lại có thể nói tại sao phải tiêu tiền của anh?”
“Không phải tất cả phụ nữ đều thích tiêu tiền của đàn ông, cũng giống như không phải tất cả đàn ông đều vui lòng khi phụ nữ tiêu tiền của mình.” Bạch Nguyệt Quý nói: “Em chỉ tình cờ gặp được người đàn ông như anh, nhưng em không phải là kiểu phụ nữ thích tiêu tiền của đàn ông. Em tự kiếm tiền tự tiêu, em rất thoải mái. Hơn nữa cũng không phải là em không kiếm được tiền, em kiếm tiền cũng khá dễ dàng, tiền của mình còn tiêu không hết, cần gì phải tiêu tiền của anh?”
Nhiều năm qua, không kể ngôi nhà ba gian này, cô đã mua tổng cộng sáu căn nhà hai gian, mười ba căn nhà nhỏ độc lập, tất cả đều là tiền của cô, vốn dĩ có một căn nhà hai gian mà Chu Dã mua cho cô, là căn bên cạnh căn nhà của Ngô nhị gia.
Nhưng căn nhà hai gian đó cũng không được Bạch Nguyệt Quý tính vào danh nghĩa của mình, nó đứng dưới tên Chu Dã.
Nhưng dù vậy, số tiền trong sổ tiết kiệm của cô vẫn còn khá nhiều, thực sự tiêu không hết, vì ngoài việc mua nhà thì chỉ có chi tiêu hàng ngày, ngoài ra không có khoản chi tiêu nào khác.
“Em xem, với chồng mình mà còn nói chuyện tiêu tiền của anh, tiêu tiền của em, những đồng tiền này không phải đều là của em sao? Trong lòng em chưa từng coi trọng anh.”
Sáng mai Bạch Nguyệt Quý còn phải đi làm, không có thời gian chơi trò tình sâu đậm mưa mịt mùng với anh, chỉ nói: “Em thấy anh có tâm trạng không tốt, hay anh sang phòng bé tư ngủ một đêm để bình tĩnh lại?”
“Bây giờ em không còn kiên nhẫn với anh chút nào. Em nói xem em có phải là chán anh, muốn tìm người mới hay không!”
Bạch Nguyệt Quý: “…”