“Anh cả, anh hai, hai người nhìn cha của chúng ta kìa, chắc là cha thấy mẹ đẹp quá, xe chạy về đến nhà rồi mà cha vẫn cứ nhìn chằm chằm vào mẹ kìa.” Đứa thứ tư xuống xe thì thấy cha đang nhìn chằm chằm mẹ đến phát ngốc làm cậu đột nhiên bật cười.
Đương nhiên anh cả và anh thứ hai cũng nhìn thấy, nhưng chúng phải giữ thể diện cho cha mình.
Một người khoác vai một người, trực tiếp dắt đứa thứ tư vào trong gọi ông cậu bà mợ ra xem xe của gia đình.
“Đứa thứ tư đúng là một tên nhóc hôi hám.” Chu Dã cười mắng, sau đó nhìn vợ mình, hừ hừ nói: “Em cũng không nói gì với anh cả, chờ buổi tối anh sẽ xử lý em.”
Bạch Nguyệt Quý mỉm cười nhìn anh, không phải cô mới biết lái xe sao, thật bất ngờ quá.
Trông anh như một chàng trai trẻ đầy yêu thương.
Tất nhiên, khi mua một chiếc xe việt dã thì đương nhiên mọi người sẽ vây lại xem.
Gia đình ông Lý và gia đình ông Trương mới chuyển đến đây vào thứ bảy, tức ngày hôm qua, cho nên khi nghe thấy động tĩnh thì đều đến xem.
Đừng quá ngạc nhiên về điều đó.
Ông Trương sờ sờ thân xe việt dã, hỏi: “Một cái hộp sắt lớn này có giá bao nhiêu thế?”
“Ông ngoại, đây là ô tô, không phải hộp sắt lớn.” Niệm Sinh sửa lại lời ông nói cho đúng.
Thím Trương và mẹ của Thái Sơn cũng tò mò, mẹ của Đại Ni dẫn theo Trân Trân đi cùng cũng cảm thấy Chu Dã thật sự rất tuyệt vời.
Còn có đủ khả năng để mua được một chiếc xe tư nhân như vậy nữa.
Trường hợp này đương nhiên là giao cho Chu Dã đi ứng phó, còn Bạch Nguyệt Quý thì bỏ chạy.
Chu Dã không chỉ trò chuyện với họ mà còn bảo họ lên xe và chở họ đi dạo một vòng.
Bởi vì nó đủ lớn nên tất cả họ có thể cùng nhau ngồi lên xe để hưởng thụ.
Chu Dã đưa bọn họ về nhà uống trà, rồi nói: “Chẳng qua là anh Quảng Thu và Thái Sơn không muốn mua thôi, nếu họ muốn mua, thì cũng chỉ mất một phút là có thể mua được rồi.”
“Cũng không phải là ông chủ lớn, mua xe như vậy làm cái gì chứ.” Mẹ Thái Sơn cũng không quá vui mừng.
“Sao lại không phải là ông chủ lớn, ở đó ai cũng được chia hoa hồng cả, đây còn không phải ông chủ thì là gì? Còn có chị dâu nữa, chẳng phải họ cũng là những bà chủ lớn sao!”
Trương Kiều Mai và Kim Tiểu Linh rất vui mừng, nhưng họ cũng không dám nhận: “Chúng tôi chỉ là buôn bán nhỏ mà thôi, cũng không phải là bà chủ gì cả, không thể so được với ông chủ lớn là anh được.”
“Mọi người đều quá khiêm tốn rồi.” Chu Dã lắc đầu.
“Có ai giống cháu đâu mà khoe khoang như vậy.” Mợ út cười mắng.
“Bà à, cha con cũng không phải là người khoe khoang đâu, cái này là sự thật mà, sau này có muốn đi đâu thì có xe cũng thuận tiện hơn.” Đứa thứ tư nói.
Quả thật là hữu dụng, bây giờ muốn ra ngoài thì có thể lái xe đi, cũng rất thuận tiện.
Tuy nhiên, Chu Dã vẫn phải giải quyết vấn đề với vợ về việc cô lấy bằng lái xe nhưng thậm chí còn không nói với anh bất cứ điều gì về việc đó.
Cuộc 'tra tấn' đến vào buổi tối.
“Cũng không phải chuyện gì to tát cả, chỉ là một cái bằng lái xe thôi mà.” Xong việc, Bạch Nguyệt Quý mềm như bông bị anh ôm vào trong ngực.
“Cái này không phải chuyện lớn thì là chuyện gì lớn nữa? Em vừa mới lấy được bằng lái xe mà không nói một lời, anh còn định sau khi mua xe xong sẽ đích thân dạy em lái nữa.” Chu Dã nói.
Anh đã nghĩ đến cảnh đó, vợ anh đang ngồi trong vòng tay anh, còn anh thì từng bước dạy cô lái xe ra ngoại ô, tìm một nơi không có người ở, sau đó anh sẽ trò chuyện vui vẻ với cô về vấn đề kỹ thuật khi lái xe.
Kết quả là vợ anh đã biết lái rồi.
Hôm nay khi cô lái xe về, tư thế ấy ngầu đến mức khiến anh cứng hết cả lên, nếu không phải trên xe còn có ba nhóc con thì có lẽ xe cần phải chạy đến khu rừng nhỏ ở vùng ngoại ô rồi.
Bạch Nguyệt Quý không biết trong đầu người này lại có nhiều ý tưởng như vậy, cô lười biếng nói: “Về nhiều ngày như vậy cũng không thấy anh hỏi về đứa thứ ba, anh thật sự quên nó rồi sao?”
“Nói đến cái này mới nhớ, trước khi về nhà anh có mang theo một ít đồ vật đến nhà Ngô nhị gia, nhưng khi đến mới biết nhóc thứ ba và cha nuôi của nó đã đi đến Hongkong để tham dự một cuộc đấu giá rồi.” Chu Dã nói.
Bạch Nguyệt Quý còn tưởng rằng anh thật sự không nhớ gì tới nhóc thứ ba cơ.
Chu Dã vừa xoa eo vợ vừa nói: “Em có biết cuộc đấu giá đó là đấu giá cái gì không?”
“Em cũng không biết, có lẽ là dẫn nhóc thứ ba đến đó để cho nó có thêm kiến thức.”
Chu Dã nói: “Đứa thứ ba đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm, bây giờ nhìn nó giống như một ông già nhỏ vậy, cũng không còn trẻ con nữa.”
Một hai năm trở lại đây, đứa thứ ba được Ngô nhị gia đưa đi khắp nơi, đặc biệt khoảng một hai năm trở lại đây, Ngô nhị gia đã đưa cậu đi đến các địa điểm như “Singaprore”, “Malaysia” và “Thái Lan.”
Thực sự, con anh còn đi du lịch đến nhiều nơi hơn cả một người cha như Chu Dã.
Bởi vì cho đến nay anh chưa từng ra nước ngoài nhưng con anh đã ra nước ngoài từ năm 8 tuổi.