Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức ( Dịch Full )

Chương 68 - Chương 68 - Đến Xem Mắt 2

Chương 68 - Đến Xem Mắt 2
Chương 68 - Đến Xem Mắt 2

Chị ấy nhìn thấy Trương Kiều Mai đi làm việc lấy công điểm như đàn ông, cũng cảm thấy mệt mỏi thay cho Trương Kiều Mai.

Thím Trương cũng đồng tình, hỏi: “Thím nhớ hôm đó cậu ấy đào nền nhà phía đông phải không? Có phải cậu ấy không?”

“Đúng vậy, chính là cậu ấy. Trông cậu ấy vạm vỡ, khỏe mạnh như vậy, vừa nhìn là biết là người lao động giỏi rồi. Nếu cậu ấy đến ở rể cho nhà thím Trương, không phải cháu nói chứ không chỉ hai người có chỗ dựa lúc về già, mà sau này con gái thím Trương cũng không cần phải khổ cực, vất vả nữa. Trong nhà không có đàn ông chống đỡ thì không được đâu!”

Sau khi nói xong những lời cần nói, chị ấy cũng không ngồi lâu: “Cháu về trước nói cho Chu Dã biết. Ngày mai sẽ đến nhà Chu Dã gặp mặt, đến lúc đó khi nào người ta đến, cháu sẽ gọi hai người.”

Trương Kiều Mai tiễn chị ấy đến cửa rồi mới quay lại tiếp tục làm đậu phụ.

“Kiều Mai, con thấy thế nào? Mẹ cảm thấy rất được. Mẹ từng gặp người này rồi, nhìn không tệ, quan trọng là cao lớn, vừa nhìn đã biết rắn chắc, làm việc cũng không yếu ớt, là một người có tay nghề đó!” Bây giờ chỉ còn hai mẹ con, thím Trương cũng không giấu giếm gì nữa, nói với vẻ mặt vui mừng.

“Ngày mai gặp thử rồi tính.” Trương Kiều Mai có vẻ cũng vui vẻ hơn một chút, vì đối phương đã đáp ứng được các yêu cầu của cô ấy, còn đồng ý cho một đứa con theo họ cô ấy, hơn nữa còn cùng nhau nuôi dưỡng cha mẹ cô ấy.

“Chủ ý này nhất định là do Chu Dã nghĩ ra, đầu óc cậu ấy thật là linh hoạt. Sao trước đây chúng ta không nghĩ ra chứ? Nếu không thì con cũng không phải trì hoãn đến tận bây giờ.” Thím Trương nói.

Cho bên nam đến ở cùng, sau này sinh con thì cho một đứa mang họ Trương, lại còn giúp đỡ chăm sóc bọn họ. Đây là chuyện mà không cần phải ở rể cũng có thể làm được.

Thím Trương lại nói: “Nhưng mà cơm ngon không sợ ăn trễ, có lẽ đây chính là nhân duyên của con. Mẹ vào nói với cha con.”

Trương Kiều Mai tiếp tục làm đậu phụ, cô ấy nghĩ nếu đối phương chấp nhận thì cô ấy cũng đồng ý.

Chu Dã nhận được phản hồi của chị Lý, cảm thấy tâm trạng rất tốt.

Sau khi chị Lý đi về, anh quay lại cười nói: “Vợ ơi, nhà cậu út anh sắp sửa tổ chức đám cưới rồi đấy.”

Bạch Nguyệt Quý hỏi: “Đám cưới tổ chức thế nào? Tổ chức ở nhà họ Cố hay nhà họ Trương?”

“Điều kiện của hai nhà đều không giàu có, không cần phải đãi tiệc cũng được. Nhưng phải để chú Trương và cậu anh đến tìm đội trưởng làm giấy chứng nhận, chuyển hộ khẩu của Quảng Thu qua đây.” Chu Dã nói.

Bạch Nguyệt Quý nhìn anh, hỏi: “Người ngoài sẽ không nói ra nói vào chứ?”

Chu Dã cười: “Cuộc đời của họ là của họ, người ta muốn nói gì thì nói. Đợi sau này bọn họ sinh con ra, theo họ ai thì biết thôi.”

Bạch Nguyệt Quý vẫn còn một chút khoảng cách với thời đại này, vì vậy không nói gì.

Ngày hôm sau, mợ út Cố và Quảng Thu đã sắp xếp đến nhà Chu Dã.

Cố Quảng Thu biết rõ đường đi nên cũng không cần hỏi đường, nhưng những người trong thôn nhìn thấy đều hỏi thăm họ tìm ai?

“Tôi là mợ út của Chu Dã, mang theo ít trứng đến thăm vợ cậu ấy.” Mợ út cầm giỏ trứng cười nói.

Người dân trong thôn nhiệt tình đương nhiên vẫn chỉ đường cho họ.

Hôm nay Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý cũng dậy sớm, đang đợi họ. Khi bọn họ đến, Chu Dã đang ở trong sân đắp người tuyết với vợ.

Bây giờ tuyết đã rơi khá dày, có thể đắp được người tuyết rồi.

Hai vợ chồng vừa đắp người tuyết vừa đùa giỡn. Mợ út và Cố Quảng Thu đã nhìn thấy từ xa.

“Con nhìn kìa, tình cảm giữa đôi vợ chồng trẻ này thật tốt.” Mợ út vừa nhìn thấy liền cười nói.

Cố Quảng Thu có hơi ghen tị, đồng thời cũng có chút lo lắng và mong đợi, không biết người đó có vừa mắt với anh ấy hay không.

“Mợ út, anh Quảng Thu.” Chu Dã cũng nhìn thấy họ, anh vừa cười vừa vẫy tay.

Khi mọi người đến, Bạch Nguyệt Quý mới tươi cười chào hỏi mợ út: “Chào mợ út. Chào anh Quảng Thu.”

“Lần trước mợ nghe Tiểu Dã nói, nói vợ nó xinh đẹp không chịu nổi. Mợ còn tưởng nó chém gió, hôm nay nhìn thấy mới biết nó không có gạt người. Sao cháu lại xinh đẹp như vậy chứ?” Mợ út nắm lấy tay cô, hai mắt sáng lên, nhìn cô từ trên xuống dưới.

Đây là lần đầu tiên bà gặp Bạch Nguyệt Quý nhưng không thể phủ nhận, bà thực sự bị cô làm cho kinh ngạc. Bà đã sống đến cái tuổi này mà chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp và thanh tú như vậy!

Bạch Nguyệt Quý hơi xấu hổ, nói: “Mợ út quá khen.”

Còn Chu Dã, chỉ cười mỉm nhìn mợ út khen vợ mình, bà cứ khen nhiều lên, cứ khen nữa đi, không sao cả!

“Còn đứng ngẩn người làm gì, mau mời mợ và anh Quảng Thu vào nhà đi.” Bạch Nguyệt Quý nói với anh.

Bình Luận (0)
Comment