Mợ út chuyển mục tiêu tấn công sang con trai cả: "Quảng Hạ, mẹ nói cho con biết, nếu con dám đi đón nó về thì chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ!"
"Mẹ, mẹ nói những lời này làm gì vậy?" Quảng Hạ hỏi.
"Anh Quảng Hạ, sao chị dâu em lại ồn ào ầm ĩ thế?" Chu Dã không nhịn được, hỏi.
"Cô ta chỉ nghĩ rằng sau này Quảng Thu ở nhà họ Trương, không thể hiếu thảo với cha mẹ nữa thì không được chia tiền và lương thực."
Mới đầu năm mà lại gây chuyện thế này, Quảng Hạ cũng đặc biệt chán ghét, không cần mẹ nói anh ấy cũng sẽ không đi đón người đàn bà đó về, tự cô ta thích về thì về, anh ấy đã quá nuông chiều cô ta rồi!
Quảng Thu và Trương Kiều Mai đã sớm đoán được điều này.
Trương Kiều Mai nói: "Anh cả, tuy Quảng Thu ở nhà em nhưng anh yên tâm, sau này chuyện nuôi dưỡng cha mẹ chúng em vẫn sẽ tuân theo quy định vào ngày chia nhà. Hàng năm khi thu hoạch lương thực, chúng em sẽ lập tức gửi phần của cha mẹ về đầu tiên. Nếu cha mẹ có đau đầu nhức óc cần tốn tiền thì chúng em cũng sẽ chia đều."
"Tuy nhiên, chúng em thực sự đã được lợi hơn nhà anh cả, chuyện chăm sóc cha mẹ hàng ngày sẽ do chị dâu đảm nhận. Nhưng sau này khi cha mẹ già, em và Quảng Thu cũng sẽ luân phiên về chăm sóc. Về điểm này thì xin anh cả yên tâm, sẽ không đổ hết lên đầu gia đình anh cả đâu."
"Mẹ và ông già nhà này còn chưa già đến mức đó đâu! Con bé đó chăm sóc cha mẹ được cái gì?" Mợ út mắng: "Lúc mang thai sinh con, mấy con gà mấy giỏ trứng đều nên cho chó ăn, đúng là một kẻ vô ơn! Sau này nếu sinh thêm thì xem cô ta có ăn được một quả trứng một hạt gạo của mẹ không? Mẹ đúng là đã hầu hạ cô ta như hầu hạ chó mèo, còn chiều chuộng cô ta lên trời!"
Mặc dù con dâu cả không phải là người tốt bụng nhưng mợ út cũng tự cho rằng mình đã làm mẹ chồng tốt đến hết mức rồi.
Khi mang thai, bà ấy đã hầm một con gà. Nhà không có trứng, cô ta thèm ăn nên bà ấy đã đi đổi với người khác một ít để cho cô ta ăn.
Sau khi sinh con, bà ấy cũng đã hầm một con gà để cho cô ta bồi bổ sức khỏe, trứng cũng dành cho cô ta ăn.
Ngày xưa, mợ út đã phải chịu đựng sự dày vò của mẹ chồng mình nên bà ấy không muốn con dâu mình cũng phải đi theo con đường cũ của mình. Vì vậy, bà ấy nhất định phải chăm sóc cô ta chu đáo trong thời gian ở cữ.
Kết quả là đổi lấy cái gì? Chính là một kẻ vô ơn!
Cậu út Cố sầm mặt xuống không nói gì, nhưng ai cũng có thể nhìn ra tâm trạng của ông ấy thật sự không tốt!
Ban đầu, Cố Quảng Thu, Trương Kiều Mai và Chu Dã đều cười tươi khi đến chúc Tết họ nhưng kết quả lại vì chuyện này mà không còn mặt mũi gì nữa.
Chỉ là đối với chuyện này, Chu Dã không dám nói gì nhiều. Vì anh chỉ là cháu trai, không có chỗ đứng trong chuyện của gia đình này, chỉ có thể nói mỗi nhà đều có những nỗi khổ riêng.
Nhưng ngay cả như vậy, mợ út vẫn cố gắng thu gom được bảy tám quả trứng đưa cho Chu Dã.
"Mợ út, đừng cho cháu nữa, nhà cháu còn nhiều lắm. Trứng lần trước lúc mợ xách qua nhà, cháu vẫn chưa ăn hết." Chu Dã vội vàng nói.
"Không phải cho cháu, là cho vợ và cháu ngoại của mợ ăn." Mợ út nói, bà ấy cảm thấy số trứng này hơi ít: "Bây giờ vào thời tiết này, gà mái cũng không đẻ nhiều. Đợi trời ấm lên, lúc đó sẽ có nhiều."
"Đem về đi." Cậu út Cố cũng nói.
Chu Dã khá ngại ngùng nhưng không nên từ chối ý tốt của người lớn nên anh cũng nhận lấy.
Bạch Nguyệt Quý nhìn thấy anh trở về còn mang theo trứng liền hỏi: “Ở đâu ra vậy?"
"Mợ út đi đổi với mấy người trong thôn, đặc biệt bảo anh mang về cho mẹ con em ăn." Chu Dã cười, đáp.
Bạch Nguyệt Quý cười. Mặc dù cha mẹ Chu Dã đã mất nhưng may mắn là cậu út và mợ út của anh thực sự yêu thương anh, cũng hết mực yêu thương cô và con của họ.
"Sau này thành đạt rồi, nhớ phải hiếu thảo với cậu và mợ đấy." Bạch Nguyệt Quý cười nói.
"Đó là điều đương nhiên." Chu Dã cười.
Chu Dã có ba người cậu.
Hai người lớn tuổi hơn là cậu cả và cậu hai vẫn còn sống nhưng họ không thường xuyên qua lại với nhau. Chu Dã không muốn đi sâu vào việc đúng sai của các bậc bề trên.
Sau khi bị từ chối khi đến thăm một lần, Chu Dã đã không đi thăm họ nữa.
Chỉ còn lại một người cậu thật lòng yêu thương anh.
Có điều, Chu Dã không quan tâm đến cậu cả và cậu hai.
Vì vậy, sau khi vừa qua mùng năm, về cơ bản anh không cần phải đi thăm họ nữa và có thể thoải mái.
Cũng vào thời điểm này, Vương Nhị Anh đã bị người ta trùm bao tải lên đầu và đánh đến mức gần chết, suýt nữa thì anh ta tắt thở.
Chu Dã nghe Lý Thái Sơn chạy đến nói với anh.
“Nghiêm trọng như vậy ư?” Chu Dã ngạc nhiên hỏi.
Lý Thái Sơn gật đầu, đáp: “Còn không phải sao? Sáng nay đã được đưa đến bệnh viện rồi!”
Chu Dã hỏi: “Là ai làm vậy?”
Lý Thái Sơn nói: "Tôi đã đi hỏi thăm, thằng Nhị Anh này cũng là kẻ thiếu suy nghĩ mới tự chuốc lấy họa. Anh có nhớ lần trước lão già Dương được người ta báo lại rằng cậu ta đã hốt sạch tiền trên bàn cược không?"