Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 28



Chú thích:(1)Thiên sát cô tinh là người có số mạng cô độc, những người thân bên cạnh hoặc gặp tai nạn, hoặc sẽ lần lượt ra đi không ai được trường thọ.(2)Quẻ Khảm, một trong 8 quẻ do hai hào âm ở trên và dưới, giữa là một hào dương hợp thành, tên quẻ là Khảm, có nghĩa là hãm = rơi xuống, sa xuống hố sâu.

Vật tượng trưng cơ bản là nước.


Quẻ Khảm trên dưới là âm, giữa là một dương, giống tượng nước, với dụ ý rằng nước tuy bên ngoài là âm, nhưng bên trong lại hàm chứa chất dương.

Quẻ khảm tượng trưng cho sự trùng trùng hiểm hãm, tuy nhiên chỉ cần kiên định cố gắng vượt qua về sau ắt được tôn sùng(3)Sơn căn: Là danh từ trong tướng số, chỉ phần sống mũi ở khoảng giữa hai mắt.(4)Nhân trung: Là vị trí rãnh lõm từ môi lên đến mũi.Sau khi chắc chắn Lâm Ái Quốc không phải tới để gây gổ đánh người, Điền Tú Phương mới hoàn toàn buông bỏ cảnh giác.Cô đưa cho Hiểu Hiểu một món đồ chơi nhỏ, căn dặn con ngồi chơi ngoan ngoãn còn mình tiến vào bếp chuẩn bị cơm nước.

Thế nhưng vừa mở lu gạo ra, Điền Tú Phương không nén được tiếng thở dài, còn ít quá…cũng may từng nay vừa đủ nấu cho bữa tối nay.Trong nhà có khách, ít nhiều gì cũng phải có đĩa nọ đĩa kia cho tươm tất một chút chứ tuềnh toàng như mọi ngày coi sao được.

Nghĩ tới đây, Điền Tú Phương bất giác sờ sờ mấy tờ tiền trong túi áo rồi hạ quyết tâm, thôi kệ cứ đi mua trước, có gì về nói lại với anh ấy sau cũng được.Thế là cô vơ vội cái rổ mây, dặn dò con gái không được chạy nhảy lung tung sau đó mới tất tả đi ra khỏi nhà.Lát sau, Văn Trạch Tài xuống bếp lấy chén, thấy Hiểu Hiểu ngồi chơi một mình, anh đưa mắt nhìn quanh sân một lượt rồi hỏi: “Mẹ đâu con?”Hiểu Hiểu lắc đầu: “Con không biết ạ, mẹ chỉ bảo con ngồi yên ở đây.”Văn Trạch Tài lục chạn bếp lấy ra hai cái chén uống rượu rồi ẵm luôn cả Hiểu Hiểu lên nhà chính.Anh đặt con ngồi xuống ghế gỗ ngay sát bên, sau đó để hai cái chén lên bàn, một trước mặt mình, một trước mặt Lâm Ái Quốc.Lâm Ái Quốc mở nút chai, rót đầy hai chung rượu.Ngửi được hương vị quen thuộc, ký ức đau đớn và kinh hoàng bất chợt ùa về, Hiểu Hiểu như con mèo nhỏ run rẩy nép mình vào góc kẹt, hai bàn tay bé xíu cứ thế ra sức gắt gao ôm chặt lấy món đồ chơi như thể giông bão sắp ập đến và con bé chẳng còn biết bấu víu vào đâu nữa.Cái ánh mắt sợ hãi và hoảng loạn của con gái đã xuyên thẳng vào trái tim Văn Trạch Tài khiến anh xót xa vô cùng.


Anh trực tiếp chuyển chung rượu của mình cho Lâm Ái Quốc, kiên định nói: “Tôi cai rồi.”Nghe danh Văn Trạch Tài đã lâu cộng với biểu hiện căng thẳng của cháu bé, Lâm Ái Quốc lập tức hiểu ra vấn đề.

Anh không nói câu gì, dứt khoát nâng chén uống một hơi cạn sạch.Thấy cha không nhấp ngụm nào, Hiểu Hiểu mới hơi thả lỏng một chút.Liên tiếp uống hết hai chén rượu, Lâm Ái Quốc bắt đầu mở lời tâm sự: “Ngày hôm qua thủ trưởng dắt tới một người mới, không hề đưa ra bất cứ lý do nào liền trực tiếp cho tên đó thay thế vị trí của tôi.

Tôi giận dữ chất vấn thì chỉ nhận được một câu trả lời đó là người ta chạy tiền vào đây, tôi đấu không lại đâu, tốt nhất là chịu thua đi….”Nói tới đây, Lâm Ái Quốc lắc đầu bật cười chua chát: “16 tuổi tôi bắt đầu vào làm tại lò mổ, tất cả những việc nặng nhọc nhất, dơ bẩn nhất tôi đều không nề hà.


Ước chừng hai năm sau, tôi mới chính thức được xếp vào vị trí đồ tể.

Ấy thế mà thằng nhãi ranh gầy gò ốm yếu, đến cầm con dao còn không chắc kia lại có thể dễ dàng đá đít tôi.

Haha, anh nói xem, chuyện này có đáng buồn cười không….”Cảm xúc dâng trào, Lâm Ái Quốc với lấy chai rượu, ngửa cổ tu ừng ực….


Bình Luận (0)
Comment