Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 105

Sắp xếp các khóa học vào tháng sáu, tháng bảy, xem bạn sẽ được đảm nhiệm chương trình học nào. Học kỳ đầu tiên hoặc năm nhất sau khi đi giảng, bạn sẽ dạy môn này.

Trường khai giảng vào tháng chín, sẽ có bài kiểm tra viết và phỏng vấn vào lần gặp đầu tiên của tháng tám.

Từ việc sắp xếp chương trình học đến kỳ thi, sẽ có khoảng một tháng trong khoảng giữa hai khung thời gian này để bạn chuẩn bị, nói chung là không quá gấp gáp.

Dưới tình huống bình thường, với các sinh viên tốt nghiệp loại ưu tú, bài kiểm tra viết không có gì khó, không cần lo lắng quá mức.

Cuộc phỏng vấn là một kịch bản mô phỏng, cô sẽ đứng giảng bài trên bục và những người phỏng vấn sẽ đóng vai trò là sinh viên ngồi dưới nghe giảng. Nếu xét theo một nghĩa nào đó thì phỏng vấn sẽ khó hơn thi viết rất nhiều.

Nếu các giáo viên tham gia phỏng vấn không ngắt lời cô bằng các câu hỏi và yêu cầu cô dạy theo bản thảo đã soạn trước đó thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Nhưng chỉ sợ người phỏng vấn đặt câu hỏi quá đột ngột, cô không phản ứng kịp, thậm chí là thể hiện sự rụt rè.

Không cần quá lo lắng về việc làm theo sự sắp xếp của trường học và không được tự chọn chương trình giảng dạy. Những chuyên ngành không nhận được nhiều sự chú ý của trường học sẽ không có nhiều học sinh, cũng sẽ không có chuyện không đủ giáo viên cho các chuyên ngành này. Đại khái là cô sẽ không bị phân vào những chuyên ngành không được ưa chuộng, có thể cô sẽ được đảm nhiệm chương trình học nào đó thuộc phạm vi chuyên ngành của cô.

Sau một học kỳ, nếu thành tích giảng dạy không được tốt, cô sẽ bị điều chỉnh lại vị trí một lần, phân vào các khoá cơ bản công cộng hoặc môn tự chọn. Đợi đến khi cô đủ năng lực, có thể đảm nhiệm chuyên ngành dạy học, cô vẫn quay lại được.

“Vậy là tôi bị loại ngay từ vòng gửi xe, phải có bảy chữ “sinh viên tốt nghiệp loại ưu tú”, nhưng tôi chỉ có bốn chữ là “sinh viên tốt nghiệp” mà thôi.” Nghe như vậy, Du Niệm đau đầu.

Đại học không khác gì đầm rồng hang hổ, trước khi vào đại học, Du Niệm cảm thấy thành tích thi đại học của mình cũng không tồi, nhưng sau khi hỏi một hồi, Du Niệm phát hiện ra có rất nhiều người cao điểm hơn cô ấy.

Điểm thi đại học của Ngọc Trân rất cao, ngay cả những sinh viên tỉnh khác cũng không thể phủ nhận thành tích đáng gờm của cô. Ngọc Trân hoàn toàn có thể tới các trường Đại học trọng điểm tốt hơn, nhưng cô lại hướng đến Đại học Nông Nghiệp, nghiêm túc cố gắng trong thời gian học, thật sự khiến người ta phải bội phục.

Chẳng trách có nhiều đàn ông thích Ngọc Trân, ngay đến một cô gái như cô ấy cũng rất thích Ngọc Trân.

Càng hiểu nhiều hơn về cô lại càng thích, cô quá ưu tú.

Chưa đề cập đến việc sự tồn tại quá mạnh mẽ của Ngọc Trân, trong lớp có vài người điểm cao hơn cô, và những người điểm thấp hơn thì học chăm chỉ hơn cô rất nhiều. Sau khi vào đại học, rõ ràng thành tích họ hoàn toàn vượt qua cô.

Tất cả mọi người đều cố gắng, chỉ có mình cô là người lúc nào cũng đạt điểm đậu.

Thành tích trên sáu mươi và dưới bảy mươi điểm, có thể thấy rõ được rằng giáo viên nương tay, cứu vớt cô.

Thực tế có thể là hơn năm mươi điểm chút, nhưng vì biểu hiện ngày thường tốt nên được nâng lên hơn sáu mươi điểm.

Tề Ngọc Trân khá khiêm tốn, cô cảm thấy bản thân cũng chưa đạt đến trình độ ưu tú, nhưng thành tích của cô ở chuyên ngành mình có thể miễn cưỡng coi là ưu tú.

Không có gì cần lo lắng về phương diện xét duyệt hành chính, gia đình cô làm nông dân nghèo mấy đời, ba đời gần đây không có phần tử xấu, chưa từng làm bất cứ điều gì vi phạm dính dáng đến chính trị.

Nếu đổi lại là mấy năm trước, cô không có vấn đề gì cả, nhưng chắc chắn chồng cô sẽ có vấn đề. Ông nội vẫn chưa được sửa lại án xử sai, ba mẹ chồng không quay lại đơn vị, chắc hẳn chồng cô vẫn được tính là con của “năm loại đen*”.

*Năm loại đen: tức là con của địa chủ, phú nông, phản cách mạng, phần tử xấu, cánh hữu.

Tuy nhiên thì giờ không cần lo lắng nữa, ông nội được sửa lại án xử sai, ba mẹ chồng quay lại đơn vị, chồng cũng không được tính là con của “năm loại đen”.

Điều khiến cô lo lắng nhất là buổi phỏng vấn, cô sợ mình sẽ rụt rè khi đứng trước các giáo viên.

Tề Ngọc Trân:

“Thành tích của tôi cũng không quá tốt, chỉ ở mức ổn định trung bình. Tôi sợ đến năm tư sẽ có thêm những điều kiện khác nữa, bây giờ chính sách đã mỗi năm mỗi kiểu, thay đổi thường xuyên.”

Còn hơn một năm nữa, ai biết nó có thay đổi gì mới hay không.

Du Niệm nghĩ ra một biện pháp:

“Vậy hãy nhờ người hướng dẫn phụ trách luận văn tốt nghiệp của chúng ta nói giúp cậu đi. Người hướng dẫn phụ trách luận văn của chúng ta không được coi là giáo viên bình thường, để bọn họ tới phòng giáo viên nói, chắc chắn sẽ có ích.”

Tề Ngọc Trân:

“Đúng vậy, có thể sau này sẽ là đồng nghiệp mà, tốt nhất đừng thay đổi, như vậy sẽ không cần làm phiền tới người khác. Chuyện phiền phức nhất trên đời là nợ ân tình, sau này có nảy sinh mâu thuẫn cũng không thể bốp chát thẳng mặt được.”

Không phải tất cả giáo viên đều là người tốt, trong một tập thể nào cũng có người tốt người xấu thôi.

Đợi đến năm tư, ai cũng cần kiếm sống, đừng quá ngây thơ.

“Có lý, cậu nhớ nộp đơn xin, cũng nhớ là phải nói rõ với người hướng dẫn làm luận văn chuyện cậu muốn ở trường giảng dạy. Tránh để đến lúc đó thông báo không đúng chỗ, cậu lại bị phân đến đơn vị khác.”

Tề Ngọc Trân:

“Tôi sẽ nộp đơn xin ngay khai giảng năm thứ tư, năm cuối ai cũng bận cả.”

Du Niệm:

“Tôi thì để mặc trường phân đi đâu thì đi vậy, phân đến đâu thì vận mệnh của tôi ở đó, miễn là không bị phân đến nơi quá xa xôi là được. Tôi hy vọng là nó sẽ gần chút, để tôi có thể về nhà ăn cơm mỗi ngày, nếu mỗi ngày không được thì mỗi tuần.”

“Tôi cũng hy vọng cậu được phân đến nơi gần nhà, như vậy sau này chúng ta muốn gặp nhau cũng không có phiền phức gì cả. Tôi rất muốn biết ngày thường đơn vị cậu làm công việc gì.”

So với tất cả các khả năng, cô vẫn coi trọng kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hơn là lưu luyến gia đình, làm giáo viên không ảnh hưởng đến việc cô muốn tìm hiểu công việc của bạn tốt và các bạn học cùng lớp.

“Tôi cũng muốn biết, mọi thứ vẫn còn là ẩn số.”

Về đến nhà, Tề Ngọc Trân nói tin tức mình hỏi được với chồng.

Tống Tầm Chu đã viết xong và nộp bản thảo lên trên, vậy nên anh có thừa thời gian để nghe cô nói về chuyện muốn ở lại trường giảng dạy.

Nghe nói yêu cầu phải tuân theo sự sắp xếp của trường học, anh hỏi:

“Là chọn trong chuyên ngành nông nghiệp hay cả khoa Nông học? Liệu em có bị phân công giảng dạy về mấy môn thuộc chuyên ngành máy móc nông nghiệp không?”

Đến bây giờ anh vẫn không thể tin tưởng người khác phái trong trường học, ngay cả người cùng phái cũng vậy.

“Sắp xếp em giảng dạy về chuyên ngành nghề làm vườn, không thể sắp xếp em giảng chuyên ngành máy móc nông nghiệp được, em đâu có hiểu gì về chương trình học máy móc nông nghiệp. Nếu họ phân em dạy chương trình máy móc nông nghiệp thật, em sẽ đi “kháng nghị”. Cả kể họ có cho em một tháng, em cũng không thể học được để đạt đến trình độ đi thi.” Tề Ngọc Trân thấy may mắn vì lúc trước chồng cô đã khuyên cô quay lại.

Tỷ lệ trượt môn của khoa máy móc nông nghiệp cao hơn nhiều so với khoa Nông học của bọn cô. Trong một số chương trình học, giáo viên có muốn vớt sinh viên cũng không thể vớt được, vì quy định của khoa khá nghiêm ngặt.

Tống Tầm Chu:

“Không bị phân đến chuyên ngành máy móc nông nghiệp là được rồi, đỡ bị mấy nam sinh trêu chọc.”

“Có đùa cũng phải để ý đúng mực, nếu có ai trêu đùa quá trớn, em sẽ lén nhớ kỹ mấy bạn học nam đó, kết quả thi cuối kỳ của chúng không đạt tiêu chuẩn, em sẽ đánh trượt môn. Nếu tới tìm em, em sẽ cho kẻ đó cơ hội thi lại, hy vọng là lần thi lại ấy sẽ khiến kẻ đó nhớ kỹ bài học ấy.”

Bình Luận (0)
Comment