Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 59

Tống Tầm Chu dọn dẹp xong nhà bếp thì ra ngồi cạnh vợ, lắng nghe cô trò chuyện với ba mẹ.

Anh vừa ngồi xuống không lâu, ba mẹ đã phải quay lại nhà máy làm việc.

Tề Ngọc Trân vừa ăn xong bữa trưa nên no căng bụng, ba mẹ chồng đi rồi, cô không vội về mà ngồi ở phòng khách tiêu thực, cũng trò chuyện với em gái chồng.

Ba mẹ không có ở nhà, Tống Lan Hinh thì đã mở giấy gói kẹo hồ lô ra ăn, một cây có tám viên kẹo, cô chia cho em trai ba viên, em trai ăn trước, còn lại năm viên cho mình.

Tống Tầm Kỳ không từ chối, chỉ nói bây giờ đang no, lát nữa cậu ấy sẽ ăn sau.

Em trai không ăn, Tống Lan Hinh tự mình ăn trước.

Tống Tầm Chu hỏi Tề Ngọc Trân có muốn ăn không, bụng cô rất no nhưng nhìn em chồng ăn, cô cũng thấy thèm nên nói muốn ăn một chút.

Cô ăn một chút là cắn viên kẹo trên cùng, chỉ tạo nên một chút vết nứt ở vỏ ngoài.

Tề Ngọc Trân chưa thấy đã nghiện, cắn thêm một miếng, miếng này ăn hết một phần ba.

Cô không ăn nữa, Tống Tầm Chu ăn hết phần còn lại.

Tống Lan Hinh lén quan sát toàn bộ quá trình:

“...”

Tống Tầm Kỳ “vô tình” nhìn thấy anh trai ăn số kẹo hồ lô còn lại:

“...”

Tống Tầm Chu ăn xong kẹo hồ lô mà Tề Ngọc Trân bỏ dở, gói lại phần còn lại, nét mặt bình thản không có biểu cảm nào.

Hai vợ chồng ngồi thêm nửa tiếng rồi không nán lại nữa, trở về nhà trước.

Anh chị vừa đi, Tống Lan Hinh hỏi em trai:

“Em có thấy không?”

“Thấy chứ.”

Hóa ra cô ấy không nhìn nhầm!

“Thật khó tin, nếu em chỉ cắn nửa viên kẹo hồ lô, chị đây chắc chắn sẽ cực kỳ ghét. Em không ăn, chị thà vứt đi cũng không ăn nốt phần còn lại. Anh ấy... Anh ấy lại dám bình thản ăn kẹo hồ lô chị dâu ăn dở!”

Tống Tầm Kỳ chỉ nói:

“Anh chị đã kết hôn, là vợ chồng thật sự, việc này có lẽ là bình thường.”

“Bình thường cái gì, không phải vẫn rất ghê sao? Sau này kết hôn, chị không muốn ăn thức ăn thừa của chồng đâu.”

“Em không biết, dù sao anh ấy cũng ăn rồi, cả hai chúng ta đều không mù.” Tống Tầm Kỳ bình thường ít nói, thấy cảnh tượng gây sốc nên lời ra cũng nhiều hẳn.

“Xem ra anh cả thật sự yêu chị dâu, cũng không thể nào bị chị dâu bỏ bùa đâu nhỉ.”

“Không biết có bị bỏ bùa không, chỉ biết rằng bất cứ lúc nào, anh cả cũng không hợp với chị.”

“Hừ! Em nói đúng, anh cả vẫn là anh cả, là anh cả đáng ghét, điều này không bao giờ thay đổi.”

Hai vợ chồng không biết em trai em gái đang bàn luận về họ, ra khỏi nhà, Tề Ngọc Trân còn hỏi chồng có muốn mua kẹo hồ lô cho ba mẹ không.

Hình như ba mẹ không tự mua.

Là một đứa trẻ lớn lên trong gia đình hạnh phúc, Tề Ngọc Trân rất thích chia sẻ, có món ngon luôn nghĩ đến ba mẹ, luôn mong cả nhà cùng ăn.

Tống Tầm Chu nói không cần, ba mẹ anh thật sự không thích ăn những thứ này.

Ba mẹ mua kẹo hồ lô mỗi khi muốn dỗ bọn trẻ, dù em trai em gái hồi nhỏ có quên ba mẹ, có xem ba mẹ như người lạ, chỉ cần ba mẹ mang kẹo hồ lô là cả nhà lại hòa thuận.

Em trai em gái đều thích kẹo hồ lô, có kẹo hồ lô sẽ ngừng khóc.

“Hồi nhỏ anh thường được ăn kẹo hồ lô không?” Tề Ngọc Trân vẫn rất thích vị kẹo hồ lô, dù hơi cứng răng.

Tống Tầm Chu:

“Không thường xuyên, anh cũng không thích kẹo hồ lô lắm, hôm nay ăn kẹo có gói, hồi nhỏ ba mẹ mang về không có gói, ăn kẹo hồ lô mà cảm giác như ăn bụi, may mà ba mẹ bận rộn ít khi về nhà, không thể thường xuyên mua kẹo hồ lô, nếu không thì cậu bé lôi thôi đã sớm bị sâu răng rồi.”

Chỉ có thể biết ơn em gái hồi nhỏ không thích chơi kẹo hồ lô, nếu em gái dính đầy tay nước đường... Anh thật sự muốn dọn nhà đi ngay.

Tề Ngọc Trân biết chồng đang nói đến ai:

“Em thấy Lan Hinh lớn lên tốt hơn rất nhiều, phòng có bừa bộn nhưng không có mùi rác thải.”

Nếu phòng Ngọc Liên giống phòng Lan Hinh, cô sẽ hỏi Ngọc Liên là có cần cô giúp dọn dẹp không.

Em gái ruột thường không có ý kiến, dọn dẹp với chị gái còn em chồng thì không, dù hai người hòa thuận nhưng không có nghĩa là em chồng chấp nhận chị dâu đụng vào đồ trong phòng mình.

Cô có thể lờ mờ cảm nhận được tại sao chồng thích dọn dẹp phòng.

“Có những thứ không dùng được, không thể làm đồ trang trí thì chỉ có thể là rác, anh thấy phòng nó là đống rác.”

Giọng điệu cứng rắn của chồng vừa vang lên, Tề Ngọc Trân đã nhìn ra sau, may mà Lan Hinh không ra ngoài:

“Nói xấu nhỏ tiếng thôi, tránh bị nghe thấy, anh nói phòng Lan Hinh là đống rác, Lan Hinh sẽ càng ghét anh.”

“Ghét thì ghét thôi, anh cũng không hy vọng nó thích người anh trai này, anh sợ có ngày nào đó nó muốn đến nhà mình chơi, em đừng mời nó đến nhà đấy.”

Tề Ngọc Trân:

“Em sẽ không chủ động mời khách đến nhà, em biết anh không thích.”

Vừa lúc lên xe, Tống Tầm Chu không nói thêm nhiều mà chỉ ừm đáp.

Khi về đến nhà, Tề Ngọc Trân ngồi bên mép giường, anh kéo ghế nhỏ ngồi trước mặt cô:

“Em có thấy anh trẻ con không?”

“Cái gì? Chuyện của em gái à? Anh chị em trong nhà cãi nhau là chuyện bình thường.”

Cô không cãi nhau với em gái nhưng không có nghĩa là em gái không cãi nhau với các em trai, nhà nào có anh chị em đều như thế cả.

“Có liên quan đến Lan Hinh nhưng không hoàn toàn là như thế, anh trở về Hoa Đô thì cảm thấy hơi, trẻ con? Cứng đầu? Không biết phải nói sao, em có để ý không?”

Tề Ngọc Trân:

“Có gì phải để ý chứ? Bây giờ anh mới thật sự là chính mình, trước kia khi còn ở quê, em luôn cảm thấy anh tốt quá, tốt đến mức không thật, không thích người khác vào phòng, điểm này em đã nhận ra từ lâu, dù anh không nói thì em cũng chú ý đến, không cho người khác vào phòng chúng ta. Sau khi kết hôn, Ngọc Liên cũng chưa từng vào phòng, gọi ăn cơm cũng đứng ngoài cửa gọi.”

Cô nói xong, khẽ nhíu mày như hơi phiền muộn.

“Sau này cứ theo ý em muốn, em muốn mời khách đến nhà cũng không sao, chỉ là tốt nhất đừng vào phòng ngủ của chúng ta. Nếu thật sự muốn vào xem, anh cũng sẽ không nói gì.” Tống Tầm Chu chọn cách nhượng bộ.

Tề Ngọc Trân nhíu mày không phải vì chuyện mời khách:

“Em biết trước kia anh không coi nhà em là nhà mình, có phải có cảm giác ở nhờ hay không? Hiện tại chúng ta đang ở nhà thuê, không phải chủ nhà nhưng chúng ta là chủ của gia đình này, em là nữ chủ nhân, anh là nam chủ nhân, anh tôn trọng ý kiến của em, em cũng sẽ tôn trọng ý kiến của anh, em cũng không có ý định mời bạn bè hay đồng nghiệp đến nhà chơi.”

“Chỉ là có nghĩ đến việc mời người nhà anh đến nhà chơi, ba mẹ, anh chị em, cô chú và anh chị em họ nhưng chúng ta có thời gian, họ chưa chắc đã có thời gian đến chơi.”

Cô nói ra điều làm mình phiền lòng:

“Em đang nghĩ sau này phải làm sao chung sống với anh hiện tại.”

Dù anh đối xử với người khác thế nào nhưng anh tốt với cô là sự thật không thể phủ nhận, cô không thể không bày tỏ gì.

“Lúc đó anh không cảm thấy ở nhờ, anh đã coi nhà em là nhà mình rồi, chỉ là... Em nói đúng, đó là nhà chúng ta nhưng chúng ta không phải chủ nhà, ba mẹ mới là chủ, giống như trước khi anh về nông thôn, anh luôn sống cùng ba mẹ và các em, nhìn thấy phòng của Lan Hinh bừa bộn, anh chỉ có thể nhịn, vì đó không phải phòng của anh, chỉ có thể nhìn với ánh mắt ghét bỏ, lười nói với nó, không muốn cãi nhau, anh chỉ lo cho phòng của mình.”

“Lúc nhỏ anh không cho các em vào phòng mình, chỉ cần ra ngoài nửa tiếng cũng khóa cửa.”

Có vài chuyện mà bây giờ nói rõ ràng vẫn tốt hơn.

Anh chưa từng viết những gì mất hết tính người, chỉ đơn giản là không muốn người khác vào không gian riêng của mình.

Bình Luận (0)
Comment