Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 117 - Chương 117. Ăn Ngon Mặc Đẹp 2

Chương 117. Ăn ngon mặc đẹp 2 Chương 117. Ăn ngon mặc đẹp 2

Tần Diễm Phương vừa dẫn cô, vừa giới thiệu nhà của mấy bác sĩ khác ở: "Đó là nhà của bác sĩ Châu, dưới mái hiên nhà ông ấy còn có ổ chim yến."

"Đây là nhà trống, bên cạnh còn có tổ ong, bởi vì không ai ở, vì thế chúng tôi cũng không dở tổ ong, không phải tổ ong vò vẽ, sau này hẳn còn tạo mật…" Tần Diễm Phương cũng không biết nhiều về ong mật, có điều nghe bác sĩ khác nói không phải tổ ong vò vẽ, sau này còn có thể đào nhộng ong ăn.

"Bác sĩ Triển, ong rừng trong núi cực kỳ nhiều, mấy chục loại, tôi cũng không nhận ra, ngược lại đều là ong mật, người địa phương đều rất thích ăn nhộng ong, nếu như cô xuống thôn, không chừng còn lôi kéo cô ăn, tặng nhộng ong cho cô, chỉ không biết cô có sợ hay không, có dám ăn hay không, mấy cô gái trong thành phố tới cũng không dám ăn."

"Kỳ thực không có gì đáng sợ, những con nhộng ong kia trắng trắng mập mập, còn rất đáng yêu, sâu bọ thì tôi dám ăn mỗi nhộng ong, những con nhện châu chấu khác tôi cũng không dám ăn…"

Triển Ngải Bình đi đến nhìn lướt qua, nói: "Vậy căn này đi."

"A?!" Tần Diễm Phương còn đang nói chuyện vô cùng kinh hãi, vậy mà đã quyết định được rồi?

"Bác sĩ Triển, cô định ở đây thật?"

Triển Ngải Bình hỏi: "Làm sao? Không được ư?"

"Không phải, cũng không phải không được, thế chọn nhà này, ngược lại chỉ có một mình cô là bác sĩ mới tới, vốn nên có một căn, bình thường trực ca đêm cô cũng không về kịp, buổi trưa nếu như cô ngủ trưa cũng tiện có một nơi, có điều bên trong không có đồ gia dụng, cô còn phải tìm người làm đồ gia dụng thêm…" Tần Diễm Phương gãi đầu, dọn nhà nói thì dễ dàng, trên thực tế vẫn rất khó khăn, bên trong chỉ là một căn nhà trống không, "Cô xem, bên trên còn dột mưa, muốn ở được vẫn phải tìm một thợ sửa —— Bác sĩ Triển, cô cô cô, trời ạ!"

Tần Diễm Phương còn chưa nói hết, không biết Triển Ngải Bình rốt cuộc làm thế nào, cô vèo một cái lên nóc, người biến mất ở trước mặt cô ấy.

Tần Diễm Phương: "?"

Bác sĩ nữ xinh đẹp đến từ thành phố lớn, thân thủ sao như con khỉ thế?

Triển Ngải Bình nhô ra một cái đầu từ trên nóc nhà: "Không cần lo lắng, tự tôi có thể sửa nóc nhà, tôi còn định gia cố căn nhà này thêm một chút."

"Tiểu Tần, nóc nhà cô ở đây có phải không, đợi lát nữa tôi sữa cho cô luôn."

"Còn phải lợp mái ngói nữa, tôi thấy trong góc hình như có ngói vỡ." Triển Ngải Bình thoáng nhìn phía dưới mái hiên có mấy chồng ngói, cách đó không xa còn có một cây táo.

Tần Diễm Phương thấy cô ở trên nóc nhà "như giẫm trên đất bằng", nhìn mà kinh hồn bạt vía một phen: "Bác sĩ Triển, cô cẩn thận một chút, đừng ngã xuống."

"Yên tâm, chút độ cao này, tôi không té được đâu."

Triển Ngải Bình bảo Tần Diễm Phương đưa ngói cho mình, sửa nóc nhà một nhà cũng là sửa, dứt khoát sửa hết luôn, Tần Diễm Phương ở dưới chuyển vật liệu cho cô, "Bác sĩ Tiểu Triển, cô thật sự… Giống như mèo vậy."

Tần Diễm Phương cảm thấy Triển Ngải Bình như con mèo hoang xinh đẹp mà mình đã từng thấy, cả người trắng như tuyết, tao nhã, lông xù, cao ngạo liếm móng vuốt mình, thế nhưng năng lực của nó cực mạnh, muốn lên nóc nhà là lên nóc nhà, chậm rãi lắc lư cái đuôi, năng lực bắt chuột lại càng mạnh, vỗ móng vuốt một cái, đùa giỡn con chuột như một món đồ chơi.

Thật là lợi hại!

Mặt Tần Diễm Phương đỏ rần, hết sức kích động.

Các cô ở bên này sửa nhà, bác sĩ Châu vốn ngồi ở phòng thuốc Đông y đi ra xem trò vui. Bác sĩ Châu sắp bốn mươi, trước kia là bác sĩ nghiệp dư trong thôn, sau đó đi bệnh viện huyện tiếp nhận huấn luyện một khoảng thời gian thì được phân đến bệnh viện thị trấn làm bác sĩ.

Bác sĩ Châu Trung Hoa thấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp người ta sửa nhà, lúc trước vợ ông ta bảo ông ta sửa nhà, ông ta còn không làm, sợ mình lớn tuổi bị ngã, kết quả cô gái xinh xắn người ta leo lên nóc nhà, không khỏi cảm thấy ngượng đỏ mặt.

Ông ta chạy đến, hắng giọng một cái, vì bày ra năng lực của mình, ông ta nâng mắt kính của mình, chủ động cổ vũ cô gái trẻ trên nóc nhà: "Triển, bác sĩ Triển này, cám ơn cô đã sửa mái nhà, cô yên tâm, tôi biết chữa gãy xương, dù cho có ngã cũng không sợ, người ta toàn tìm tôi bó xương thôi."

Mà tự ông ta ngã thì không có ai bó xương cho ông ta, đây chính là nguyên nhân ông ta không leo lên mái nhà.

Phải bảo vệ bác sĩ của khoa xương chứ.

Triển Ngải Bình: "…" An tâm cái rắm.

Tần Diễm Phương cũng rất hết chỗ nói, không thể làm gì khác là giải thích: "Bác sĩ Châu quả thật biết chữa xương."

Triển Ngải Bình: "Tôi cũng biết! Sau này mọi người bị ngã cũng có thể tìm tôi bó xương."

"Thật, trước đây tôi có quen biết vài lão quân y, chuyên chữa xương."

Bác sĩ Chu: "????" Không tin có người còn lợi hại hơn mình. Cô gái nhỏ này còn có thể chữa xương? Chắc mạnh miệng thôi.

Tần Diễm Phương: "???" Tại sao hai bác sĩ này nói chuyện lại làm người ta sởn cả tóc gáy thế.

Hình như có quạ bay qua.

Bình Luận (0)
Comment