"Anh của em là dũng sĩ, nhưng em không phải, không đúng, anh của em còn dám ăn cơm chị làm, em kính nể anh ấy là một người đàn ông đó."
"Anh ấy là đàn ông của nhà họ Cố chúng em, đàn ông đích thực!"
Anh cô ấy vì ăn cơm chị dâu nấu mà tiến vào bệnh viện! Vậy mà giờ anh còn dám ăn! Anh không muốn sống nữa hả.
Triển Ngải Bình vén tay áo lên: "Em muốn đến cãi nhau với chị Bình Bình của em à?"
Cố Tương Nghi: "… Chờ anh em về đi, chị Bình Bình, chị manh động."
Lúc này Cố Thịnh thật sự xuất hiện, hôm nay anh trở về sớm, ở bên ngoài đã nghe thấy tiếng của hai người, vào nhà nói thẳng: "Hai người ồn ào cái gì, anh còn chưa về, hai ngươi đã rùm beng lên rồi."
"Cố Tương Nghi, không phải em muốn kết đồng minh với chị dâu em sao?"
Cố Thịnh nhắc nhở cô ấy: "Chớ có cãi nhau với chị dâu em, anh của em không dễ gì mới cưới được vợ, anh dễ dàng lắm sao?"
Cố Tương Nghi: "Hai người đừng diễn nữa, anh, tới lời thoại mà hai người cũng không thống nhất được, anh xem thử xem anh nên nói lời này sao? Ngay cả em cũng không lừa được, anh còn muốn lừa gạt cha em."
Anh năm cứng đầu của cô làm sao có khả năng nói ra những câu như "anh không dễ gì mới cưới được vợ" cơ chứ.
Cố Tương Nghi cũng nhắc nhở anh trai chị dâu mình: "Hai người đừng mơ mộng hão huyền!"
"Hai người còn không bằng cầu xin em, cầu xin em thì em sẽ che giấu giúp hai người."
Cố Thịnh co giật khóe miệng: "Ai cần em giấu, bớt dát vàng lên mặt mình đi."
Cố Tương Nghi nói: "Vậy em hỏi anh, tại sao anh cưới chị dâu em?"
"Anh thích cô ấy, từ nhỏ anh đã thích cô ấy có được không? Anh đã nhớ nhung chị dâu em lâu rồi."
Cố Tương Nghi đen mặt: "Tên lừa đảo, hai người anh chị đều là lừa đảo, nước đã đến chân rồi, hai người cũng không xem em là người của mình, hai người không tin em nên mới gạt em!"
"Hai người nghe thử xem lời mình nói trong miệng là thật sao?"
"Ngay cả em mà hai người cũng lừa gạt!"
Cố Thịnh: "…"
Triển Ngải Bình: "…"
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, Cố Tương Nghi thì ở bên cạnh tức chết rồi: "Hai người không phải còn muốn thông đồng gì đấy chứ, thành thật khai ra đi, em không nói cho người khác đâu."
Triển Ngải Bình đẩy cánh tay Cố Thịnh một cái: "Anh mau đi tắm đi, em đi nấu ăn."
Cố Thịnh gật đầu: "Em gái anh từ nhỏ đã ngốc, đừng quan tâm nó."
Cố Tương Nghi: "…"
Căn nhà nát của anh trai chị dâu này không ở cũng được!
Cố Tương Nghi: "… Trước khi em tới, mẹ có dặn em đến khuyên can anh chị."
Cố Thịnh vào trong phòng lấy quần áo: "Vậy em có thể trở về, từ lúc chị dâu em gả cho anh, hai bọn anh còn chưa cãi nhau lần nào."
Cố Tương Nghi: "Tại sao? Em không tin."
Cố Thịnh không thèm để ý cô ấy có tin hay không, thành thật đi rửa ráy thay quần áo. Anh thay một bộ quần áo mới, áo sơ mi trắng, quần dài màu xanh quân đội, tắm xong cả người lộ ra vẻ oai hùng, đến ngay cả Cố Tương Nghi thấy anh cũng cảm thấy sáng mắt.
Tính tình anh trai cô ấy không được tốt, nhưng tướng mạo thì không cần phải bàn.
"Anh, bộ quần áo này của anh ở đâu ra vậy, còn rất đẹp, tại sao không mặc quân trang."
Cố Thịnh khoe khoang: "Chị dâu em tự mình làm."
Cố Tương Nghi: "… Anh cảm thấy em sẽ tin sao?"
Cố Thịnh: "Tại sao em lại ngu xuẩn như vậy, em thực sự là em gái ruột của anh à?"
"Hai người đừng ầm ĩ nữa, Cố Thịnh, tới giúp em nhặt rau cắt thịt." Hôm nay Cố Tiểu Muội lại đây, Triển Ngải Bình mua một con gà, còn lấy ít thịt heo tươi về, dự định hầm canh gà, nấu thịt kho tàu, còn muốn nấu xương sườn, làm cá xào dưa chua, dương xỉ với đậu mầm xào, lại nấu cơm thịt xông khói.
Cố Thịnh: "Anh vẫn nên thay bộ đồ cũ đi."
Đồ mới vợ may cũng không nỡ để bị dầu bắn tung tóe.
Triển Ngải Bình cười đánh giá cả người anh, nghĩ thầm thực sự là quyến rũ muốn chết.
"Anh chờ một chút, để em nhìn thử xem." Cô lôi kéo anh, nghĩ thầm quần áo mình may quả thật là đẹp.
Cố Thịnh cúi đầu dịu dàng nhìn cô, hai người ở nhà lời chàng ý thiếp đã quen, theo bản năng muốn hôn một cái, sau đó ý thức được cách đó không xa có kỳ đà cản mũi, thân thể Triển Ngải Bình cứng đờ, đẩy người ra.
Cố Thịnh đi thay quần áo, thay quần áo xong đến xử lý gà giúp cô, hai vợ chồng phối hợp nấu ăn, vô cùng ăn ý.
Cố Tương Nghi ở bên cạnh nhìn, chốc chốc cô ấy cảm thấy anh năm với chị năm của cô ấy là một cặp vợ chồng mới cưới tình tứ thật sự, chốc chốc lại nghĩ, hai người bọn họ cũng quá biết diễn rồi.
Cố Tương Nghi: "Anh, chị dâu, cơm hai người nấu em không dám ăn."
"Em đây là gặp phải Hồng Môn Yến sao?"
Cố Thịnh không thèm để ý đến cô ấy: "Em không ăn thì mau thu dọn đồ đạc đến viện quân y báo cáo đi."
Cố Tương Nghi: "Nếu không thì em cùng nấu với hai người nhé!"
Cô ấy giống với mẹ mình Tần Anh, ở phương diện nấu ăn này là một người nghiện ăn lại dám ăn.
Cố Tiểu Muội nghĩ thầm cuối cùng cũng chết, không bằng mọi người cùng nhau chết đi, cô ấy cũng muốn nấu ăn!
Cô ấy nằm mơ cũng muốn nấu ăn cho người mình thích!
Triển Ngải Bình: "Đừng, em đừng đến dây, Cố Thịnh, đè em gái anh lại, tiến vào trạng thái canh gác cấp một."
Cố Tương Nghi: "Chị dâu, chị thực sự là chị dâu em sao?"
Cố Thịnh: "…"
Hai cô đã nội chiến trước rồi hả?