Cố Thịnh ngồi xuống, sờ đầu của nó, chân trước của Lai Phúc khoát lên trên cánh tay của anh, đầu nghiên qua tựa ở trên vai anh cọ cọ.
Lúc loài chó hung mãnh này dùng đầu cọ người, quả nhiên là có cảm giác mãnh nam làm nũng.
Triển Ngải Bình: "…"
Chồng cô còn biết trêu ghẹo chó săn nhỏ hơn cô.
Triển Ngải Bình cũng đi qua cầm móng vuốt của Lai Phúc, hai vợ chồng tạm biệt một người một chó rồi rời đi.
Cô mang thai, vẫn phải chú ý một chút.
Về đến nhà, Cố Thịnh đi tắm rửa sạch sẽ trước, thay bộ quần áo khác, lần này trời nóng nực, một ngày tắm hai ba lần đều rất thoải mái, mặc quần áo mỏng dễ khô, Triển Ngải Bình cũng tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo ở nhà.
Cô ở nhà càng thích mặc áo liền quần, trước đó khi đi tìm quân y Tiền, mặc chính là áo riêng quần riêng, giờ bụng cô to lên, mặc áo liền quần rộng rãi càng thoải mái.
Lúc trước Triển Ngải Bình còn từng thử váy của em trai đứa tới, cô cũng chỉ mặc ở nhà, màu sắc diễm lệ, mặc đi ra ngoài rất gây chú ý.
Cố Thịnh đi tới bên người cô, ôm lấy cô: "Không sợ chó thật hả?"
"Ừ." Triển Ngải Bình gật đầu, Cố Thịnh tựa đầu ở trên bả vai cô, cô giơ tay vuốt tóc anh, lúc Cố Thịnh tắm tùy tiện gội đầu, sờ vào có hơi ướt.
Như vậy giống như vuốt chó vậy, là một con chó lớn hình người.
"Chờ sau này đứa nhỏ được sinh ra, chúng ta nuôi chó đi."
Cố Thịnh ngây ngẩn cả người: "Thật, thật hả?"
Cố Thịnh rất thích nuôi chó, nhưng anh không có điều kiện nuôi, chỉ có thể chọc chó nhà người ta.
Anh kích động nói: "Nuôi chó gì?"
Triển Ngải Bình cười nói: "Nuôi chó săn nhỏ."
Cố Thịnh: "…" Nghe sao cứ thấy kỳ quái?
"Anh đi trộm một con bên đội chó nghiệp vụ của quân đội đi."
Cố Thịnh ra hiệu bằng ánh mắt với cô: "Chờ sau này đi kiếm một con."
Triển Ngải Bình: "Chó nghiệp vụ của quân đội người ta nói không chừng còn không mong chúng ta tới."
"Cũng đúng." Cố Thịnh: "Chó ăn tốt hơn người."
Chó nghiệp vụ của quân đội không có lương, chỉ phát thức ăn cho chó, có thể không tốt sao, hệ số Engel đầy điểm.
Triển Ngải Bình: "Trước tiên nuôi một con chó lớn hình người giống anh trong nhà."
Cố Thịnh lười biếng nói: "Vậy em còn mang hai con cún con trong bụng nữa."
Triển Ngải Bình: "Vậy anh mau nấu thức ăn cho chó nhanh lên."
Cố Thịnh: "… Con chó như anh thật là thảm, anh còn phải tự cho mình ăn."
Triển Ngải Bình cười nói: "Anh còn phải tự rửa chén nữa, shh——"
Triển Ngải Bình đỡ bụng của mình, cô lại cảm thấy có thêm mấy động tĩnh rõ ràng, Cố Thịnh vội vàng quan tâm nhìn cô, Triển Ngải Bình cười nói: "Cún con của anh đang đá em."
Cũng không giống quyền đấm cước đá, mà như hai con cá vàng đang thổi bong bóng.
"Có khó chịu không?"
"Cũng còn ổn."
Triển Ngải Bình giục anh: "Anh nấu ăn đi, nhất định là do đói bụng, đứa nhỏ vừa nghe thấy cha nấu ăn thì kích động, bọn chúng muốn ăn món cha nấu."
Cố Thịnh: "… Em cho là bọn chúng muốn ăn món anh nấu hả? Không phải em muốn ăn món anh nấu sao?"
"Em và đứa nhỏ đều muốn ăn."
Ngày hôm sau, Cố Tương Nghi được nghỉ, chạy đến nhà bọn họ ăn chực cơm, Cố Thịnh cầm dao thái rau ra sức đuổi cô ấy ra ngoài. Cố Tương Nghi trốn sau lưng Triển Ngải Bình, tố cáo: "Chị Bình Bình, chị quản anh ấy đi, anh ấy dữ quá, anh ấy còn là anh ruột của em sao?"
"Em gái đến nhà anh trai ăn bữa cơm cũng không cho, đồ hẹp hòi."
"Anh ấy còn muốn đuổi em đi!"
Cố Tương Nghi cảm giác mình thực sự vô cùng uất ức, đến một bữa cơm mà anh trai ruột cũng không tiếp đãi, ăn đồ anh cô ấy nấu sao lại khó như vậy.
Đây là lần thứ ba Cố Tương Nghi đến nhà anh trai chị dâu ăn chực cơm, lúc trước từ xưa đến nay cô ấy cũng không muốn tới đây ăn chực cơm, bởi vì lúc tới biết chị dâu mình mang thai, tránh gây ra phiền phức cho cô, dù cho biết rõ Triển Ngải Bình nấu ăn ngon, cô ấy cũng chưa từng đến ăn chực.
Cố Tương Nghi nghĩ chị dâu nhỏ của mình mang thai, chắc chắn không tiện nấu ăn, hai vợ chồng có lẽ phải ăn nhà ăn, nhưng đồ ăn ở nhà ăn sao có thể bổ sung dinh dưỡng, có lần cô ấy mang canh gà đến, đưa cho chị dâu bồi bổ thân thể, kết quả là phát hiện anh trai cô ấy —— Cố Thịnh ở nhà nấu ăn.
Ban đầu Cố Tương Nghi còn không dám ăn món Cố Thịnh nấu, kết quả không ăn cũng còn đỡ, ăn một lần, kinh hãi như gặp phải người trời.
"Anh của em nấu ăn cũng quá ngon rồi!!"
"Tại sao anh của em nấu ăn ngon như vậy? Tại sao anh của em nấu ăn ngon như vậy?"
Cố Tương Nghi khó có thể tin, cô ấy nghi ngờ nhân sinh, rõ ràng đều là một mẹ sinh ra, anh trai nhỏ của cô ấy tại sao lại nấu ngon như vậy?
Từ sau lần đó, Cố Tương Nghi lại bắt đầu con đường ăn chực của mình, chỉ tiếc cô ấy bận rộn công việc, cũng không thể thường xuyên đến nhà anh trai chị dâu, chỉ có thể thỉnh thoảng đến ăn chực một hai bữa.
Chỉ một hai bữa ăn vô cùng đáng thương như thế còn bị anh trai cầm dao đuổi ra khỏi nhà.