Trong rừng trúc, chuột tre sinh sôi nảy nở cũng nhiều, ríu ra ríu rít xuất hiện gây chuyện.
"Thật sao?"
Triển Ngải Bình cười: "Đúng vậy, vì thế viện trưởng nói con lợn này quá tội nghiệp, chờ hai ngày nữa giết thịt."
Cố Thịnh: "... Chuyện này đối với con lợn mà nói xem như là tai bay vạ gió?"
"Có lẽ vậy." Triển Ngải Bình đoán viện trưởng Hách muốn giết lợn cho mọi người ăn mừng một bữa, cũng là chúc mừng cô sắp sinh song thai.
Triển Ngải Bình nhẹ nhàng xoa bụng của mình: "Con chúng ta cũng là heo con."
Năm nay cầm tinh con heo, đứa nhỏ có lẽ sẽ ra đời vào tháng mười một.
Cố Thịnh cười: "Mang hai con heo con của hai ta về nhà thôi."
Triển Ngải Bình: "Cũng xách thịt heo về nữa."
Cố Thịnh đỡ cô đi dạo khắp nơi một lát, đoàn trưởng Khương thì lại dính lấy vợ mình Tần Lan Phương. Tần Lan Phương phiền phức vô cùng, cô ấy không thích quá thân mật ở trước mặt người ngoài.
Đoàn trưởng La đi nhìn Chu Huệ, Chu Huệ nhìn thấy anh ta, cũng không nhiều lời, cô ấy đang chuẩn bị dọn nhà.
Đoàn trưởng La nhịn nửa ngày, mới phát ra một câu: "Điều kiện ở nơi này không tốt bằng viện quân y."
Chu Huệ lạnh nhạt nói: "Tôi rất thích nơi này, sau này anh đừng đến, tôi sống rất tốt."
Đoàn trưởng La rầu rĩ nói: "Em ở đây, sao anh tin tưởng em sống rất tốt được."
Lúc này bác sĩ trẻ tuổi Triệu Kinh đi tới: "Y tá Chu, chị có cần tôi giúp đỡ không?"
Chu Huệ nở nụ cười với Triệu Kinh: "Cảm ơn bác sĩ Triệu."
"Không có chuyện gì, buổi tối nhà tôi nấu canh, chị cũng cùng đến uống đi."
"Được." Vừa nhắc tới canh, nụ cười trên mặt Chu Huệ hơi cứng ngắc, trong bệnh viện cái gì cũng tốt, sao lại có hai hàng xóm cứ thích nấu canh, một người nấu canh nấm, một người nấu canh bí đỏ, còn đều thích chia cho cô ấy uống.
Buổi tối Chu Huệ, Tần Diễm Phương, Triệu Kinh tụ lại cùng nhau ăn canh, ba người bọn họ tuổi tác xêm nhau, Triệu Kinh là nam, ngược lại anh ta là người nhỏ tuổi nhất, Chu Huệ và Tần Diễm Phương gọi anh ta là em trai nhỏ.
Lần trước Thẩm Lệ Thanh lại đây nói tham mưu trưởng Cố và đoàn trưởng Khương là chó săn lớn, Triển Ngải Bình bèn yên lặng nói Triệu Kinh như vậy chú cún nhỏ.
Trái lại Chu Huệ cảm thấy rất hình tượng, con người bác sĩ Triệu Kinh không tệ, anh ta thích uống canh, ghét uống thuốc trừ sâu nhất, mỗi tháng gặp bao nhiêu người uống thuốc trừ sâu, anh ta đều rõ ràng.
Nếu quên anh ta là bác sĩ khoa tiêu hóa, Chu Huệ cảm thấy anh ta nấu súp cũng không tệ lắm: "Buổi tối tôi đi tìm cậu."
Bác sĩ Triệu xoay người rời đi, sắc mặt đoàn trưởng La vô cùng khó coi: "Tối em đi tìm cậu ta, đi tìm bác sĩ nam này?"
Chu Huệ nói: "Buổi tối tôi tìm ai cũng không có liên quan gì tới anh."
Đoàn trưởng La nói: "Anh biết em không phải hạng phụ nữ không đứng đắn đó."
Chu Huệ không thèm để ý anh ta, "Anh đi đi."
Đoàn trưởng La nói: "Cõi đời này không thiếu người muốn làm đoàn trưởng phu nhân, có chừng mười cô gái muốn xem mắt với tôi, tôi ly hôn rồi chính là một cái bánh bao thơm ngon."
"Ừ." Chu Huệ gật đầu, "Tôi muốn đóng cửa đi tìm bác sĩ Châu."
Chu Huệ đi tìm bác sĩ Châu nói chuyện, đoàn trưởng La không tiện theo sau, anh ta
đứng trong hành lang, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Bác sĩ Triệu kia vừa nhìn đã thấy là một tên ẻo lả thích ăn bám.
Làm bác sĩ ở một bệnh viện thị trấn rách nát, có thể có tiền đồ gì?
Viện trưởng Hách ngáp một cái đi ra, gặp được đoàn trưởng La, cho là anh ta đi theo đoàn trưởng Khương bọn họ, là người trong nhóm đoàn trưởng Khương. Viện trưởng Hách chủ động nói với anh ta: "Điều kiện của bệnh viện thị trấn chúng tôi cũng không tệ lắm phải không?"
Đoàn trưởng La không quá nể tình: "Không sánh được với viện quân y."
"À, đương nhiên là không sánh được với viện quân y rồi." Viện trưởng Hách chỉ tòa nhà mới xây và phòng mổ đang xây: "Chờ sau này những tòa phòng bệnh đều xây xong, bệnh viện chúng tôi cũng sang trọng hơn."
"Khoa xương của bệnh viện chúng tôi rất lợi hại, nếu cậu có bệnh vặt, cũng có thể đến bệnh viện chúng tôi để bác sĩ Châu khám."
Đoàn trưởng La hỏi: "Y tá Chu ấy tại sao phải đến bệnh viện các ông?"
"Ồ, nghe nói là kết hôn với người không tốt, ly hôn cũng tốt." Việc nhà người ta, viện trưởng Hách cũng không muốn nói nhiều.
Đoàn trưởng La trợn to hai mắt: "Ai nói?"
"Mọi người đều biết." Viện trưởng Hách nói: "Cậu cũng thích y tá Chu à? Tôi thấy y tá Chu không tệ, có điều cô ấy đã nói rồi, sau này cô ấy không gả cho quân nhân nữa, cũng không làm vợ quân nhân, cô ấy nói muốn gả cho một bác sĩ ngoại khoa."
"Kỳ thực tôi cảm thấy không nhất định phải gả cho bác sĩ ngoại khoa phẫu thuật, cũng có thể gả bác sĩ khoa Đông y, ví dụ như bác sĩ Triệu, tôi cảm thấy bác sĩ Triệu và y tá Chu trong bệnh viện chúng tôi rất xứng đôi, dáng dấp của hai người bọn họ không tệ, sau này nếu như đứa nhỏ kế thừa cha mẹ..."
Đoàn trưởng La lườm nguýt ông ấy một cái: "Ông đừng nói lung tung."