Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 240 - Chương 240. Địa Ba Tiên 1

Chương 240. Địa ba tiên 1 Chương 240. Địa ba tiên 1

Triển Ngải Bình giống như một tia sét, Thẩm Lệ Thanh ngồi xuống ghế, cô ấy che miệng, càng nhìn con cá này, càng cảm thấy có một trận buồn nôn xông lên cổ họng.

Cô ấy che miệng nôn khan hai cái.

Vương Hữu Lý ngây ngẩn cả người: "Em, em làm sao vậy?"

Triển Ngải Bình và Cố Thịnh liếc nhìn nhau, hai người đều không nói chuyện, đứa nhỏ trong lòng hai người bọn họ mở to đôi mắt to như nho đen, long lanh ánh nước, chớp cũng không chớp mà nhìn cha mẹ mình.

"Lần trước đến hình như là…"

Lần này giống như một cây gậy không tiếng động đánh vào sau gáy Thẩm Lệ Thanh, gần đây bận rộn chuyện việc làm, hình như cô ấy đã quên mất kinh nguyệt chậm một quãng thời gian vẫn chưa tới.

Ngày thường hận không thể khiến nó không đến, lần này thật sự không đến khiến mọi người khủng hoảng, Thẩm Lệ Thanh vội la lên: "Trời ạ! Bác sĩ Triển, cô bắt mạch cho tôi thử xem, thật sự có thể nhìn ra đã mang thai sao?"

Triển Ngải Bình kéo cô ấy vào trong căn phòng nhỏ, kiểm tra thân thể cô ấy, lại hỏi thăm tình huống gần đây của cô ấy, "Mang thai rồi, nếu cô muốn chắc chắn hơn một chút thì đi bệnh viện kiểm tra đi."

"Chúc mừng."

Sắc mặt Thẩm Lệ Thanh đơ như khúc gỗ, cô ấy ngơ ngác ngỡ ngàng đi ra ngoài với Triển Ngải Bình, trên tay mỗi người Vương Hữu Lý và Cố Thịnh ôm một đứa bé, Cố Thịnh nói với Vương Hữu Lý: "Lão Vương, trông dáng vẻ cậu chắc cũng phải học cách làm sao ôm đứa nhỏ rồi."

Vương Hữu Lý nuốt một ngụm nước bọt, anh ta ôm Oa Bao Nhục trong lòng, cậu nhóc tràn ngập mùi sữa, được chăm nuôi đầy đặn, lúc cười lên cực kỳ khiến người ta yêu thích, thế nhưng ——

"Em, Lệ Lệ, chúng ta có con nhanh như vậy ư?"

Thẩm Lệ Thanh chỉ cảm thấy trời đất mù mịt: "Anh hỏi em, em còn muốn hỏi anh đấy?"

Vương Hữu Lý hỏi Triển Ngải Bình: "Bác sĩ Triển, cô có thể nhìn ra là song sinh không?"

"Sinh đôi hả? Tôi không xác định được, có thể có."

Cố Thịnh nói: "Giờ mới vừa mang thai, anh đã nghĩ tới loại chuyện tốt đó, còn mang song sinh nữa, ầy, cho hai người thấm phúc khí của Hựu Hựu Viên Viên nhà chúng tôi, một lần đến hai đứa, trai gái song toàn."

Đầu Vương Hữu Lý cũng to ra: "Lão Cố ơi lão Cố, cậu không biết thôi, nhà họ Vương chúng tôi toàn sinh ba sinh đôi, tôi sợ vợ tôi cũng thế, ở quê nhà lắm trẻ con, mẹ tôi cũng chăm không xuể, cho nên bà ấy cũng không giục sinh."

Cố Thịnh cười nói: "Bào thai song sinh của nhà các anh cũng nhiều thật, ngưỡng mộ ngưỡng mộ."

Vương Hữu Lý: "Ngưỡng mộ hả? Bảo vợ cậu lại sinh một cặp song sinh cho cậu đi kìa?"

"Khỏi khỏi, giờ tôi có trai có gái đủ cả rồi." Cố Thịnh ôm con gái nhỏ của mình, nâng bàn tay nhỏ bé của cô nhóc, hài lòng: "Chăm hai đứa nó đến lớn là đủ rồi."

"Cũng bởi vì sợ mang thai sinh đôi nên tôi với anh Vương hẹn mấy năm nữa mới có con." Trong lòng Thẩm Lệ Thanh có một dự cảm xấu: "Tôi cứ cảm thấy tôi mang thai hai đứa."

Triển Ngải Bình cười: "Bây giờ cô có linh cảm rồi hả? Mới vừa rồi còn nói không có cảm giác mang thai, giờ lại có cảm giác hai nhóc kháu khỉnh à?"

Thẩm Lệ Thanh bình sứt chẳng sợ vỡ: "Nhà cô cho tôi ôm cặp sinh đôi, thấm ít phúc khí trước, tôi muốn mang thai sinh đôi, cho tôi cặp long phượng đi, giống như tham mưu trưởng Cố nhà cô nói, một lần đến hết, trai gái đầy đủ."

Tháng ngày tốt đẹp của cô ấy tóm lại là phải kết thúc, giờ vừa phải đi làm, còn phải mang thai, hơn nữa còn có thể mang thai song sinh.

Sao chuyện gì cũng xuất hiện ở trên người cô ấy vậy?

Triển Ngải Bình nhắc nhở cô ấy: "Mang thai chú ý chăm sóc cơ thể, quyển sổ ghi chép của anh Cố nhà tôi viết đã cho anh Vương nhà cô mượn chép đấy."

Vương Hữu Lý gật đầu: "Được, lão Cố à, giờ tôi cũng phải chép bài tập của cậu rồi."

"May là lúc này có cậu đi trước tôi."

Lần đầu tiên Vương Hữu Lý làm cha, vừa kinh hoảng vừa kích động, Cố Thịnh người ta mới vừa có cặp song sinh, có kinh nghiệm, vừa vặn có thể học tập, "Tôi cũng hưởng thụ cảm giác ngồi mát ăn bát vàng một chút."

Cố Thịnh nói: "Sổ ghi ở chỗ đoàn trưởng Khương, anh ta còn chưa chép xong."

Vương Hữu Lý: "Đều chạy tới chép chung luôn đi."

Thẩm Lệ Thanh nâng quai hàm: "Hai đứa nhà chúng ta là nhỏ nhất."

Triển Ngải Bình chậc chậc hai tiếng: "Lần này tiếp thu nhanh vậy? Vừa mở miệng là hai đứa nhỏ nhà chúng ta?"

"Tôi cũng sắp rỗi rãnh cả năm, rãnh đến hoảng hốt, tìm chút chuyện cho mình làm cũng không tệ." Mỗi ngày không có việc gì làm, cũng là một sự thống khổ và dằn vặt, bây giờ Thẩm Lệ Thanh tràn ngập cảm xúc mãnh liệt, vẽ một bản kế hoạch ở trong đầu mình: "Sinh ra sớm giải thoát sớm, tóm lại vẫn phải làm cha mẹ thôi."

Bình Luận (0)
Comment