Triển Ngải Bình cầm thư trong tay trở về, cô không có vội vã mở ra, vào trong nhà, Triển Ngải Bình xé phong thư của nhà xuất bản nhân dân tỉnh ra, lấy bức thư bên trong, bên trên quả nhiên là tin hẹn bản thảo.
Là một biên tập viên của một nhà xuất bản viết cho cô:
Đồng chí Triển… Từng nhìn thấy một bài báo liên quan đến cô… Ảnh hưởng to lớn đến nhân dân trong thị trấn… Mong muốn gom lại và biên tập một quyển sách…
"Tới mời em xuất bản sách thật à? Truyện khoa học của em." Triển Ngải Bình hết sức kích động, lại có sự lúng túng hơi không nói rõ được cũng không miêu tả được, cô không phải sinh viên tốt nghiệp khoa Trung văn, hành văn cũng không hay, mà học trường quân đội, từ nhỏ thành tích môn ngữ văn không bằng số học, xưa nay chưa từng được giáo viên đọc văn mình viết, cô vừa mừng vừa sợ: "Mình như vậy cũng có thể xuất bản sách sao?"
Chỉ bằng những câu chuyện khoa học ngây ngô mà cô viết.
Triển Ngải Bình viết những câu chuyện bằng tiếng bản ngữ thông dụng dễ hiểu, không có quá nhiều sự đổi mới, đơn giản thẳng thắn, rồi lại khúc chiết thoải mái, phần lớn những câu chuyện thuộc về phổ cập khoa học kết cục cuối cùng "ngoài ý muốn, nhưng lại hợp tình hợp lý".
Biên tập Lộ viết trong thư rất thành khẩn, nói sau này để cho anh ta liên hệ với cô, phối hợp toàn bộ công việc xuất bản 《 câu chuyện khoa học 》, trong thư để lại địa chỉ mã hoá bưu chính, còn có số điện thoại của nhà xuất bản.
Triển Ngải Bình vội vàng liên lạc với nhà xuất bản bên kia, hai bên trò chuyện đơn giản, đạt thành kế hoạch hợp tác cơ bản, Triển Ngải Bình bắt đầu chỉnh sửa bản thảo, gom lại thống nhất những câu chuyện khoa học từng viết trước đây, lại gửi bài viết đến nhà xuất bản.
Sau khi xác định có thể xuất bản, Triển Ngải Bình hết sức kích động, bất kể là thời đại nào, dù cho không phải thanh niên văn nghệ, chuyện như xuất bản sách cũng là một chuyện đáng để người ta sung sướng.
"Các con yêu, mẹ của các con sắp xuất bản sách rồi!" Lúc Triển Ngải Bình mang thai nhàn rỗi không chuyện gì làm, viết rất nhiều bản thảo truyện khoa học dài, vốn là dự định từ từ gửi đến đài phát thanh, bây giờ vừa vặn chỉnh sửa tất cả số trang, gửi cho nhà xuất bản tỉnh.
Có lẽ là cảm nhận được tâm trạng kích động của Triển Ngải Bình, hai đứa nhóc giống như con sâu lông, kích động vung vẩy móng vuốt nhỏ của bọn chúng, nhếch môi cười hì hì, phát ra một vài từ đơn không rõ ý nghĩa.
Triển Ngải Bình lần lượt cầm từng quả đấm nhỏ của đám nhóc, Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên đã có thể từ từ học được cách nắm đồ vật, bọn chúng nắm chặt nắm đấm, cũng cầm ngón tay trỏ của mẹ.
"A?"
"Sao cha các con còn chưa về nhỉ?"
Triển Ngải Bình cho mấy đứa nhỏ bú sữa trước, đứa nhỏ ăn no không bao lâu, Cố Thịnh trở về. Cố Thịnh trở về rửa ráy thay quần áo trước, bây giờ anh cực kỳ chú ý, trước khi chưa rửa tay thì không động vào mấy đứa bé, trước khi thay tã cho bọn nhỏ cũng rửa tay khử khuẩn.
Hai đứa bé được chăm sóc rất tốt, không bị bệnh, cánh tay cẳng chân nhỏ bé vô cùng mạnh mẽ.
Triển Ngải Bình chờ anh tắm rửa đi ra, Cố Thịnh cà lơ phất phơ, chỉ mặc quần đàng hoàng, áo sơ mi dài mở rộng, không cài nút, lộ ra lồng ngực và cơ bụng màu lúa mạch rắn chắc phía dưới, vì bệnh nghề nghiệp nên Triển Ngải Bình đã quen chú ý rốn của anh, nghĩ thầm kiểu cắt cuống rốn này cũng không tệ lắm.
"Anh nhìn anh đi, ở nhà quần áo không ngay ngắn, cũng không lau khô, trên quần áo còn dính nước." Đứa nhỏ đang ngủ, tiếng nói của Triển Ngải Bình hạ thấp.
"Không phải do vội gặp vợ sao?" Cố Thịnh thấy hai đứa nhỏ đã ăn no ngủ ngon, trên gương mặt tuấn lãng lộ ra nụ cười, anh phải tận dụng triệt để ôn tồn với vợ trong chốc lát trước khi đám nhóc tỉnh lại.
Cố Thịnh ngồi ở bên nôi, Triển Ngải Bình ngồi ở trên đùi của anh, cầm khăn mặt lau tóc cho anh, chờ cài gọn cổ áo của Cố Thịnh, từ trên tới dưới, cài từng nút một, Cố Thịnh cúi người sượt qua gò má cô, mở hai nút cổ áo.
Cài xong, Triển Ngải Bình hết bóp lại xoa cơ bụng của anh, ôm lấy cổ anh,
nhỏ giọng khoe khoang: "Tham mưu trưởng Cố, vợ của anh sắp thành nhà văn rồi, em sắp xuất bản sách đó!"
Triển Ngải Bình cũng không kể những việc khác, nhưng loại tin tức tốt như này nhất định phải lôi kéo đồng bọn cách mạng chia sẻ.
Cố Thịnh nhíu mày, ánh mắt anh hiện vẻ kinh ngạc: "Em? Với lối hành văn qua loa của em mà còn có thể xuất bản sách?"
"Kỹ xảo phẫu thuật của em hả?"
Triển Ngải Bình cười hừ một tiếng: "Những câu chuyện khoa học của em, ngày hôm nay em nhận được thư của nhà xuất bản gửi, hẹn em gửi bản thảo, bọn họ nói câu chuyện khoa học của em rất có giá trị xuất bản, phù hợp để nhân dân xem."