Cố Thịnh nói: "Sẽ không đúng lúc như thế chứ?"
Đoàn trưởng Khương: "Đại Bàn Kê nhà tôi chắc chắn sinh trước hai con cá kia."
Cố Thịnh cười một tiếng.
"Cười cái gì mà cười, cậu cho rằng Oa Bao Nhục nhà cậu có thể làm đại ca sao? Đại Bàn Kê nhà tôi cao to khỏe mạnh, đầy đặn hơn nhóc con nhà cậu."
Cố Thịnh nhắc nhở: "Đoàn trưởng, tôi cao hơn anh."
Đoàn trưởng Khương: "Đầu tôi lớn hơn cậu."
Cao lớn thì ghê gớm lắm sao, có bản lĩnh so đầu to này.
Cố Thịnh: "…"
"Đầu to không dễ sinh."
Hô hấp của đoàn trưởng Khương cứng lại, anh ta lấy mũ xuống, gãi gãi đầu của mình: "Vậy thì đầu nhỏ chút đi."
"Thân thể vợ tôi không tốt, nhưng cô ấy thêu thùa rất đẹp, cô ấy làm rất nhiều đồ chơi nhỏ cho con."
"Hai con hổ vải của hai đứa nhóc nhà cậu rất đẹp, vợ tôi nói cũng muốn học làm một con…"
Mặt Cố Thịnh không hề cảm xúc nghe anh ta nói chuyện.
*
Càng tới gần ngày dự sinh, Tần Lan Phương không nhịn được có chút sốt sắng, Thẩm Lệ Thanh thì lại ăn ngon lành, cô ấy cảm thấy mình là người sinh cuối cùng, không vội vã, Tần Lan Phương sinh trước rồi mới tới lượt cô ấy sinh con.
"Có cảm giác đứa nhỏ đã đến xương chậu chưa?"
Thẩm Lệ Thanh: "Hai nhóc cá nhà tôi mỗi ngày ăn uống không lo."
Tần Lan Phương: "Nhà tôi cũng vậy."
"Nói một hồi, sao tôi có cảm giác bụng hơi không thoải mái?"
Triển Ngải Bình nói: "Nếu không thì vẫn nên đến bệnh viện đi."
Chỉ sợ hai thai phụ chờ cùng nhau, nổi lên phản ứng dây chuyền, hai người cùng sinh, giống như con gái chung một ký túc xá, kinh nguyệt sẽ bất giác trở nên đồng bộ, có lẽ sẽ có một số ảnh hưởng từ trường?
Tần Lan Phương liếc mắt nhìn cái bụng mang thai đôi của Thẩm Lệ Thanh, cô ấy có chút run rẩy: "Nếu không thì vẫn nên đến bệnh viện đi."
Thẩm Lệ Thanh nói: "Đi bệnh viện e là thức ăn không ngon, tôi nghe nói là nhà ăn của viện quân y rất khó ăn."
Triển Ngải Bình nói: "Tôi bảo Tiểu Muội nấu riêng cho hai người, con bé quen với một bác sĩ nấu ăn rất ngon, nhờ cậu ấy đến giúp đỡ."
"Những thai phụ các cô quá cực khổ, nên ăn ngon uống ngon."
Thẩm Lệ Thanh nói: "Làm phiền Bình Bình nấu ăn cho chúng tôi rồi."
Tần Lan Phương nói: "Viện phó nấu ăn rất ngon."
"Tiểu Triệu nấu cũng không tệ."
Triển Ngải Bình cười, nghe các cô tán gẫu nói chuyện, cô nhớ nhung những món mà Cố nấu.
Thẩm Lệ Thanh và Tần Lan Phương tiến vào trong bệnh viện chờ sinh, hai người bọn họ được sắp xếp chung một phòng bệnh, vừa vặn có bạn, Triển Ngải Bình tan việc dẫn hai đứa nhỏ đến thăm hai người họ, buổi tối ngủ cùng Cố Tương Nghi.
Cố Tương Nghi sướng đến phát rồ, cô ấy vui trong lòng: "Anh trai đi rồi, chị dâu ngủ với em."
Triển Ngải Bình: "Em đó em đó, xem lời nói kìa."
Cố Tương Nghi vui cười hớn hở nói: "Nếu em là nam, chị dâu chị muốn đánh em đúng không?"
"Cưỡng ép chiếm lấy chị dâu nhỏ."
Triển Ngải Bình: "Em mà là ác bá à? Bớt dát vàng lên mặt mình."
Cố Tương Nghi thở dài một hơi: "Anh trai chị dâu đều thật hung dữ, vẫn là cháu trai và cháu gái em tốt, nào nào nào, Tiểu Nhục Nhục, còn có Tiểu Viên Viên của chúng ta, cô ôm các cháu."
Cô ấy ôm Oa Bao Nhục vào trong ngực, gương mặt Oa Bao Nhục búng ra sữa, mới vừa nó rồi còn ăn khoai tây nghiền.
Cố Tương Nghi hít một hơi thật sâu: "Anh trai Nhục Nhục của chúng ta thơm quá ——?"
"Chị dâu, hình như nó ỉ* rồi."
Triển Ngải Bình không nhịn được cười: "Biết chăm con không dễ rồi nhỉ, còn thơm nữa, không thúi chết em à?"
"Vẻ ngoài đáng yêu, nhưng lại ỉ* thật là thúi."
Hai người thay tã cho Oa Bao Nhục, Cố Tương Nghi đứng bên cửa sổ, "Hai đứa nhỏ thật không dễ dàng, chị dâu, khổ cho chị rồi, đều tại anh em, trách anh em không thể chăm sóc chị."
Triển Ngải Bình nói: "Có hai nhóc đáng ghét này ở bên cũng tốt."
Cố Tương Nghi làm bộ kinh ngạc: "Chị dâu, chị nhớ anh em hả?"
Triển Ngải Bình phủ định hoàn toàn: "Không có."
Cố Tương Nghi nở nụ cười hì hì hai tiếng: "Đợi lát nữa em muốn chụp hình cho cháu trai cháu gái gửi cho cha mẹ em xem, gần đây cha em đang thúc giục anh hai anh ba em tìm bạn gái."
"Để hai người bọn họ xem cháu trai cháu gái đáng yêu."
Triển Ngải Bình cười nói: "Em thì sao? Không muốn tìm người yêu?"
"Không vội không vội, anh cả anh hai anh ba anh tư em cũng chưa kết hôn, em gấp
cái gì?" Cố Tương Nghi nhanh như một làn khói có thể liệt kê ra liên tục mấy kẻ độc thân.
"Anh nhỏ của em thực sự là đạp số chó ngáp phải ruồi, kiếm được một tiểu thanh mai xinh đẹp như chị."
Triển Ngải Bình nói: "Cùng tuổi với em cũng không phải không có."
Giống như cô và Thẩm Lệ Thanh lần lượt mang thai, trẻ con trong một viện luôn có vài đứa số tuổi không hơn kém nhau bao nhiêu, bấy giờ vẫn chưa có kế hoạch hoá gia đình, tỉ lệ trẻ con chết non cũng cao, mỗi nhà ba, bốn, năm đứa nhỏ, nếu gần tuổi, phần lớn tụ lại liên tiếp sinh con.
Cố Tương Nghi bất đắc dĩ: "Em cũng không có tình nghĩa đánh nhau mỗi ngày với ai."
Triển Ngải Bình: "…"
"Chị dâu, em nghi ngờ khi còn bé anh nhỏ của em cố ý trêu chọc chị, anh ấy đã sớm nhìn ra dung mạo chị xinh đẹp, muốn chiếm chị làm của riêng, muốn chị làm con dâu nuôi từ bé của anh ấy."
Triển Ngải Bình: "Thu lại trí tưởng tượng của em đi."
Càng nói càng xa.