Triển Ngải Bình ngồi ở bên giường cô ấy: "Cũng đừng cố chịu đựng, nghỉ ngơi một lúc đi."
Thẩm Lệ Thanh hơi mỉm cười nói: "Tôi còn muốn xem đứa nhỏ nhà đoàn trưởng Khương."
Cũng không thể chỉ có mỗi con cô ấy xấu như vậy.
Triển Ngải Bình: "Tôi chờ thay cô."
Thẩm Lệ Thanh vẫn không chịu nổi mà ngủ thiếp đi, Tần Lan Phương sinh con ra, là một bé trai bảy cân, đầu của cậu bé quả thật lớn hơn hai con cá của Thẩm Lệ Thanh không ít.
Sau khi Tần Lan Phương sinh xong rất suy yếu, không nói lời nào, cô ấy ngủ chung một phòng bệnh với Thẩm Lệ Thanh, thuận tiện cho Triển Ngải Bình đợi người tới chăm sóc, lúc này Tần Diễm Phương và bác sĩ Triệu cũng chạy tới, mấy người thay phiên trông coi.
Tần Diễm Phương rất kích động: "Cháu ngoại trai của em, cháu ngoại trai của em, nhìn rất khỏe mạnh, hơn bảy cân, nhìn cánh tay nhỏ này xem."
Triệu Kinh cười nói: "Ba đứa nhỏ này lại cùng sinh ra một ngày."
Tần Diễm Phương gật gù: "Đúng thế, thật sự có duyên."
Ở trong bệnh viện hai ngày, rồi đều chuyển đến nhà trưởng Khương, lần này nhà đoàn trưởng Khương rất náo nhiệt, năm đứa bé giống như mở nhà trẻ, mỗi người Thẩm Lệ Thanh và Tần Lan Phương chăm trong một phòng, nhưng hai người bọn họ lại cảm thấy rất cô đơn, dời hai chiếc giường vào chung một phòng lớn, hai người cùng nhau ở cữ.
Hai người vây quanh ba đứa nhỏ trò chuyện ngất trời, một ngày cứ như vậy trôi qua.
Triển Ngải Bình xin nghỉ hai ngày, tay cầm tay dạy các cô ấy làm sao tự tay chăm con, Tần Diễm Phương cũng xin nghỉ, đến chăm sóc chị gái ở cữ.
Hà Linh Linh chạy tới, nhìn thấy hai cô ở cữ chung với nhau, có hơi trông mà thèm, dù là người lớn hay là trẻ con đều thích tụ tập.
"Tôi muốn lúc sinh cũng sẽ cùng ở cữ với mọi người."
"Nhiều trẻ con thế à, đây là Oa Bao Nhục, đây là Tiểu Thang Viên, đây là chị gái Đường Thố Ngư, đây là Toan Thái Ngư. Còn có Đại Bàn Kê?"
Tạ Thuật ở bên cạnh nói: "Người không biết còn tưởng rằng em đang đọc tên món ăn đấy."
Sinh con chưa tới hai ngày, Thẩm Lệ Thanh đã vô cùng sầu lo, bởi vì mẹ cô đột nhiên nói muốn tới chăm sóc ở cữ, đi suốt đêm tới.
Triển Ngải Bình nói: "Mẹ cô đến chăm sóc cô còn không tốt sao?"
Thẩm Lệ Thanh thở dài: "Cô không biết đâu, người mẹ kia của tôi, bà ấy cực kỳ keo kiệt, không nỡ ăn, không nỡ mặc, rõ ràng nhà tôi cũng không quá khó khăn nhưng bà ấy lại không nỡ ăn xài."
Bây giờ Thẩm Lệ Thanh lại không sợ mất mặt, cô ấy nói thẳng: "Cô biết bà ấy keo kiệt cỡ nào không? Ngược lại đồ bà ấy nấu tuyệt đối đừng ăn, mùa đông mẹ tôi làm thịt hun khói mà không nỡ bỏ muối, đến sau đó thịt hư rồi, mọc cả dòi mà bà ấy còn ăn."
"Bảo bà ấy mỗi lần đừng làm quá nhiều, thế nhưng bà ấy cứ muốn nấu nhiều món, mỗi bữa đều phải có đồ thừa, mà đồ ăn thừa cũng không nỡ vứt, mỗi ngày đều ăn đồ ăn thừa."
"Trong nhà mua hoa quả, bà ấy phải ăn quả hư trước, không cho chúng tôi ăn quả ngon, để chúng tôi ăn quả hư trước, chờ chúng tôi ăn hết quả hư thì quả ngon cũng hỏng rồi, cuối cùng đều ăn quả hư hết."
Triển Ngải Bình và Tần Lan Phương đều trầm mặc.
Thẩm Lệ Thanh "ôi" một tiếng, "Giờ tôi lại mừng vì mẹ tôi hơi trọng nam khinh nữ."
"Đến thịt đã sinh dòi, bà ấy cũng cảm thấy là đồ ngon, bà ấy không nỡ cho tôi ăn, cho anh em tôi ăn."
"Tôi còn chưa ăn đấy."
Thẩm Lệ Thanh cười ha ha: "Nói chung những ‘đồ ngon’ kia của bà ấy đều cho anh em tôi ăn."
"Chị dâu tôi ở cữ, bà ấy cũng cho chị ấy ăn thịt hư, không phải bà ấy có ý xấu, mà cảm thấy đây là đồ ngon mình giữ lại, phải cho chị dâu tôi bồi bổ nhiều chút… Bây giờ tôi ở cữ, tôi cũng không muốn bà ấy đến ‘bồi bổ’ thân thể cho tôi."
"Những món ngon kia của bà ấy không phải là đồ ngon thật."
"Tôi xin các cô giúp tôi, tuyệt đối đừng để tôi ăn đồ bà ấy nấu, tôi thực sự không chịu nổi!"
Lúc trước cô ấy không thể chờ được nữa mà lấy chồng ở xa đến bên này cũng là vì thoát khỏi mẹ của cô ấy, mẹ ruột cô ấy cả người lắm tật xấu, nói cũng không nói được, khuyên cũng không khuyên nổi, nói bà tiết kiệm nhưng mỗi bữa ăn bà đều nấu rất nhiều món ngon, chừa lại rất nhiều đồ ăn thừa, bản thân bà ăn đồ ăn thừa một cách ngon lành, bà không chỉ muốn mình ăn, còn muốn buộc người khác ăn, ở nhà bà, không ăn không được, nếu không chính là cô phụ ý tốt của bà, có lỗi với sự "khổ cực" của bà.
Nói bà không nỡ mua thịt, không, bà mua, bà còn cất thịt đến thối.
Hỏng cũng không nỡ vứt.
Thẩm Lệ Thanh sợ bà, "Cũng không biết bà ấy nghĩ như thế nào, chạy thật xa tới chăm sóc tôi ở cữ."
"Mọi người nói xem tôi nên làm gì bây giờ?"