Triển Ngải Bình nở nụ cười: "Nghe anh em nói em nấu ăn rất ngon, nấu cho bọn chị nếm thử đi."
"Được thôi, chị yên tâm, bác sĩ Triển, bọn em trước đây, không, tiệc tùng trong công xã chúng em đều thích tới tìm em nấu, yên tâm, bảo đảm khiến các chị thỏa mãn."
Triển Ngải Bình nói: "Em là người có nghề ha."
"Em làm bánh màn thầu mì sợi ngon nhất trong hai mươi dặm Phương Viên đấy." Khương Mỹ Huệ vui cười hớn hở.
"Chờ nếm thử tay nghề của em." Sau khi nói xong, tầm mắt của Triển Ngải Bình lại rơi vào trên mặt Khương Mỹ Huệ.
Khương Mỹ Huệ sờ mặt của mình, "Bác sĩ Triển, chị nhìn cái gì vậy, khuôn mặt này của em, không sao, không lây cho người khác đâu."
Trên hai gò má cô ấy mọc không ít mụn giống như da gà, trước đây không có, lúc khoảng hai mươi tuổi đột nhiên mọc ra, tìm rất nhiều thầy lang ở nông thôn khám, đắp rất nhiều thuốc đều vô dụng, trái lại còn làm cho mặt sưng đỏ châm chích, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng.
Cũng từng uống không ít thuốc Đông y nhưng đều vô dụng, cho dù chuyển biến tốt kên, trong một thời gian ngắn lại mọc ra lần nữa.
Bởi vì khuôn mặt này của cô ấy, thêm vào hình thể của cô ấy, cô ấy còn thích người dáng dấp đẹp đẽ, vẻ ngoài tuấn tú, cho nên mới vẫn không thể tìm được người yêu.
Lần này cô ấy tới chỗ anh mình cũng là có ý muốn tìm người yêu, nếu như không tìm được, vậy cũng hết cách rồi, về nhà tuyển rể thôi.
Triển Ngải Bình nói: "Nếu không thì chị cho em ít thuốc cao thoa một chút, sẽ giúp em điều trị thân thể."
Khương Mỹ Huệ chần chờ: "Vậy có thể hết không? Bác sĩ Triển, em từng uống rất nhiều thuốc rồi."
"Em thử xem, tin tưởng y thuật của chị."
Khương Mỹ Huệ dừng một chút, kiên định nói: "Dung mạo chị xinh đẹp, em tin chị."
Triển Ngải Bình: "… Ngược lại em không giống những người khác."
Rất nhiều bệnh nhân, chỉ cảm thấy "lão đông y" tóc hoa râm, râu bạc phơ mới đáng tin.
Khương Mỹ Huệ cười hì hì: "Bác sĩ Triển, kỳ thực em còn có chuyện muốn nhờ chị."
Khương Mỹ Huệ cúi đầu ngại ngùng xấu hổ.
Triển Ngải Bình hỏi: "Chuyện gì?"
"Chuyện tìm người yêu."
Triển Ngải Bình cười nói: "Em muốn tìm người yêu, anh em bảo em tới tìm chị hả?"
Khương Mỹ Huệ gật đầu: "Anh em nói chị có thể làm mai mối cho người khác, chị chính là bà mai trời sinh, anh của em và chị dâu em có thể thành đều nhờ chị, nếu không anh của em vẫn còn độc thân, mẹ em cũng không quan tâm anh ấy, mặc kệ anh ấy ế."
Khương Mỹ Huệ nhỏ giọng lặng lẽ nói với Triển Ngải Bình: "Lúc trước em còn tưởng rằng anh của em thích đàn ông."
"Những người đàn ông quê chúng em, ai không muốn tìm con gái kết hôn? Anh em có công việc tốt, làm tới sĩ quan, anh không tìm phụ nữ, người trong thôn chúng em nói đủ kiểu, còn có người nói là anh không xong rồi…"
Triển Ngải Bình: "…"
"Chị cũng không biết mai mối cho người khác lắm, nếu không thì tự em đi nhìn ngắm khắp nơi trước, đến lúc đó em thích người nào, chị đi hỏi một câu giúp em, có được hay không còn phải nhìn ở duyên phận của em."
Khương Mỹ Huệ gật gù: "Được."
Cô ấy do dự, tiếp tục nói: "Bác sĩ Triển, em muốn tìm người đẹp trai, không nói những cái khác, nhưng khuôn mặt anh ấy nhất định phải thật đẹp."
Triển Ngải Bình hỏi: "Vẻ ngoài tuấn tú? Đẹp trai? Nói chung là muốn thế nào?"
Khương Mỹ Huệ nói: "Giống như anh em, đầu to một chút, trông cực kỳ anh khí
tuấn lãng."
Triển Ngải Bình: "… Đầu to một chút?"
"Anh em nói đầu to một chút mới thông minh, em muốn sinh một đứa bé thông minh giống như anh của em, anh của em rất có triển vọng."
Triển Ngải Bình nói: "Vậy tự em đi xem trước đi, chị chữa bệnh cho em trước, chị không phải người chuyên mai mối cho người khác, chị là bác sĩ, chữa bệnh cho người ta mới là nghề của chị."
"Được, được, bác sĩ Triển, chị làm mai quả nhiên đáng tin." Trước đây Khương Mỹ Huệ cũng đi tìm vài bà mai, thế nhưng những bà mai kia cũng không đáng tin, toàn giới thiệu những kẻ dưa vẹo táo nứt, người nào cũng gầy còm, bị bệnh lao, còn liên tục khuyên cô ấy, nói người ta tốt, tiến tới, có văn hóa, còn không phải do nhìn trúng thể trạng cường tráng của cô ấy, để cô ấy đi hầu hạ nam bệnh nhân à.
Những tên đàn ông quái quỷ kia đều được bà mai tâng bốc đến mức ba hoa chích chòe, Khương Mỹ Huệ cũng không nghe lọt một chữ.
Mà như Triển Ngải Bình, bảo cô ấy tự chọn trước, cũng là lần đầu tiên cô ấy gặp được.
Triển Ngải Bình không nhịn được nói: "Em cũng đừng đánh giá chị quá cao, chưa chắc mai mối cho em thành công, còn phải xem bản thân em."
Khương Mỹ Huệ gật đầu: "Không sao đâu, bác sĩ Triển, em muốn người cao, em biết em rất khó tìm đối tượng, không tìm được cũng không trách chị, dù sao muốn tìm người anh tuấn giống anh em, quả thực hiếm thấy."
"Cháu trai em có hình dáng giống anh của em, đáng tiếc, nhóc ấy còn nhỏ, còn là cháu trai em."