"Người ta tìm đối tượng cho con gái mình đều là chọn người có điều kiện tốt, bà ấy thì sao? Nhà ai nghèo, nhà ai khổ, bà ấy sẽ nói người này tốt, nói với tôi con người người đàn ông này tốt, chỉ là trong nhà hơi nghèo, nhưng người có chí hướng, là một người thành thật, con sống với cậu ấy, cũng chỉ hơi khổ lúc đầu, nhưng cuộc sống này luôn sẽ không ngừng phát triển, giống như mẹ và cha con..."
"Bà ấy bảo tôi đừng bới móc điều kiện của đàn ông, nói phụ nữ thì phải chịu khổ cùng đàn ông, phải ủng hộ anh ấy."
"Mẹ tôi đã tự chọn cha tôi, đồng ý sống khổ với ông ấy, cuộc sống dần tốt lên, không có nghĩa tôi phải chọn một người đàn ông kém, tôi cũng phải sống khổ cùng anh ta..."
Thẩm Lệ Thanh bất đắc dĩ nói: "Sao tôi phải chịu khổ chứ?"
"Bà ấy không cho tôi tìm người có điều kiện gia đình tốt, vậy tôi tự tìm, lão Vương nhà chúng tôi, tuy anh ấy là một sĩ quan nhưng mẹ tôi vẫn rất hài lòng, bởi vì tôi nói với bà ấy, tôi muốn đến biên cương cùng lão Vương, đến biên cương sống khổ, cùng anh ấy phấn đấu, mẹ tôi vừa nghe đã vực tinh thần, bà ấy cực kỳ ủng hộ tôi."
Thẩm Lệ Thanh thở dài, bất đắc dĩ mỉm cười: "Tôi cũng không biết bà ấy là thật lòng vì tốt cho tôi hay là hi vọng tôi sống không tốt."
"Vừa nãy, bà ấy nghe nói tôi ăn ngon dùng tốt, bà ấy đã sắp nhảy cẫng lên, thấy phản ứng này của bà ấy, lòng tôi thật sự nguội lạnh rồi."
"Đâu có người mẹ ruột nào không mong con gái sống tốt, Trần Viên cũng thôi đi, bà ấy là mẹ ruột của tôi mà..."
Triển Ngải bình nói: "Trên đời này sẽ có một số người ghen tỵ con gái sống tốt."
Thẩm Lệ Thanh: "Mẹ tôi bất công thế đấy, vừa nãy bà ấy còn nói tôi sống sướng hơn chị dâu."
"Thật phiền lòng." Thẩm Lệ Thanh nói: "Làm sao khuyên bà ấy đi về đây? Bà ấy ở lỳ đây, chắc chắn là đã cãi nhau với người trong nhà, muốn cha và anh chị tôi xin bà ấy quay về."
"Bây giờ mẹ tôi đi rồi, chị dâu tôi cũng sắp cười chết, làm sao xin bà ấy quay về? Họ hận không thể khiến mẹ tôi ở đây lâu một chút, các cô không biết con người mẹ tôi khó chơi thế nào, may mà đây không phải là ở nhà mình."
Triển Ngải Bình nói: "Hay là tôi đưa cho cô chủ ý, thích hợp với cô."
Thẩm Lệ Thanh gấp gáp hỏi: "Chủ ý gì?"
Triển Ngải Bình cười nói: "Cô cứ nói cô muốn gửi thư về nhà, gọi điện thoại cho chị dâu cô, nói mình sống ở đây thoải mái cỡ nào, lúc ở cữ ăn cái gì, uống cái gì, mẹ cô 'chăm sóc' cô thế nào, ừm, những món cô ăn, cô cũng có thể chụp hình lại, cô cứ nói cô muốn gửi cho chị dâu cô xem."
Thẩm Lệ Thanh: "Cao minh, thực sự cao minh, tôi biết rồi..."
Chẳng phải là âm dương quái khí sao?
Mẹ cô ấy không dám để chị dâu cô ấy biết sống ở đây thoải mái cỡ nào.
"Tính tình người chị dâu này của tôi lợi hại lắm, điều kiện trong nhà chị ấy không được tốt, nhưng chị ấy rất biết lôi kéo anh trai tôi, dỗ anh ấy phục tùng theo, tôi đã đoán ra từ sớm, mẹ tôi sợ tôi gả được mối tốt, sợ tôi sống tốt hơn anh trai, sợ cháu ngoại của bà ấy sướng hơn cháu nội..."
Chưa tới hai ba ngày, Thẩm Lệ Thanh đã "đưa" "mẹ ruột" của mình về.
Sau khi Trần Ngọc Lan đi, trong lòng Thẩm Lệ Thanh thoải mái hơn nhiều, mẹ ruột đối xử với cô ấy như vậy, trong lòng cô ấy vẫn rất khó chịu, nhưng cô ấy cũng nghĩ thoáng: "Cuộc sống chung quy là tự mình sống, đừng hơn thua với mình, giống như hoa hướng dương tôi trồng trong sân, chỉ cần một lòng hướng về mặt trời, sẽ có ánh mặt trời."
Triển Ngải Bình cười nói: "Cô đó, không ưu không lo, tâm thái tốt, nhìn thoáng, cho nên cô ăn ngon, cho dù vô cùng lười, cơ thể cũng tốt."
Thẩm Lệ Thanh: "..."
*
Khương mỹ Huệ thoa thuốc cao do Triển Ngải Bình cho, mỗi ngày còn uống một liều trung dược, Triển Ngải Bình còn cho cô ấy thuốc viên, Khương Mỹ Huệ đều uống đúng giờ, cô ấy cảm thấy Triển Ngải Bình xinh đẹp, phương thuốc do cô cho chắc chắn cũng đáng tin.
Mỗi sáng cô ấy sẽ vội vàng xem mặt của mình, hi vọng có thể tiêu sưng, hi vọng những nốt đậu đỏ trắng xấu xí kia có thể biến mất, mủ trắng nặn ra trong nốt đậu đỏ đã sắp khiến cô khó chịu chết mất, tuy nói lâu như vậy rồi, cô không quá để ý, cũng không thích soi gương, nhưng trong lòng cô ấy vẫn khó chịu.
Trước kia từng uống thuốc, cô ấy cũng ôm mong đợi soi gương mỗi ngày như thế này, đáng tiếc, cảnh trong gương không cho cô ấy kết quả tốt.
Hôm nay cô ấy thức dậy soi gương, Khương Mỹ Huệ cảm thấy nốt đậu trên mặt mình đã giảm đi không ít, cô giơ tay sờ, trơn láng hơn trước, sau khi sờ xong cô ấy lại bắt đầu hối hận, cô ấy trách bản thân: "Trên tay có vi khuẩn, sao mình có thể không rửa tay đã sờ mặt chứ?"
Triển Ngải Bình bảo cô ấy bớt đụng vào mặt mình, muốn chạm cũng phải nhịn, chỉ có sau khi rửa tay mới có thể thoa thuốc lên mặt mình.