Triệu Kinh nói: "Cái người ăn canh bí đỏ mấy năm như em có tư cách nói chuyện sao?"
Tần Diễm Phương than thở nói: "Cũng may là gặp được đầu bếp giỏi, sau này con của hai chúng ta cứ ăn cơm ở nhà ăn bệnh viện đi."
Triệu Kinh cười nói: "Cũng may năm ngoái anh không bị điều đi."
Tần Diễm Phương nói: "Mỹ Huệ, em ăn nấm phải cẩn thận chút, đừng ăn lung tung, em không phải người bản địa, vẫn nên nhờ Triệu Kinh xem giúp em, coi thử rồi ăn, tuyệt đối đừng ăn lung tung, đặc biệt là những thứ trông bắt mắt đó, cách xa chút."
Khương Mỹ Huệ nói: "Được, yên tâm, em tiếc mạng mà."
Khương Mỹ Huệ chạy tới nói với Triển Ngải Bình: "Vẫn là làm thân với bác sĩ các chị tốt, chị em, nếu ăn nấm trúng độc, bác sĩ Triệu trực tiếp trị cho em."
"Sau này ăn đau bụng cũng không sợ."
Triển Ngải Bình cười nói: "Vẫn nên đừng ăn đau bụng thì hơn."
Khương Mỹ Huệ thích thú đi làm, cô ấy còn muốn làm đậu phụ tới bệnh viện ăn, trong bệnh viện nhiều người, làm một lần đậu phụ, đúng lúc ăn hết.
Sau khi Lương Hải Thanh đã đi ba ngày, gọi điện thoại cho Cố Thịnh cảm ơn Triển Ngải Bình: "Trung dược của bác sĩ Triển nhà các cậu rất hữu dụng, tôi uống ba thang, cổ họng đã khỏi rồi, đúng là thần kỳ."
"Lần sau lại gửi chút đặc sản cho cậu."
Cố Thịnh về tới nhà, nói chuyện này với Triển Ngải Bình: "Vợ ơi, cậu ta còn bảo em cho phương thuốc, cầm đi chữa cho người khác."
Triển Ngải Bình nói: "Phương thuốc này không thể cho lung tung, thuốc cũng không thể uống lung tung, đó là liều lượng chuyên kê cho lão Lương, người khác uống chưa chắc có hiệu quả này."
Trung dược vốn là ngàn người ngàn phương thuốc, phân tích chữa trị, cùng một liều thuốc sẽ sản sinh dược hiệu khác nhau trên người có thể chất khác.
Cố Thịnh nói: "Những thần y kia không phải ai nấy cũng có phương thuốc bao trị bách bệnh sao, sao em không có?"
Triển Ngải Bình cười nói: "Cho nên đó mới là 'thần y' gạt người."
"Thổi tới thần kỳ như thế chỉ có lừa đảo."
Triển Ngải Bình dùng ấm sứ tím do Lương Hải Thanh tặng pha một ấm trà Phổ Nhỉ, nhà họ nhiều lá trà, nhưng Triển Ngải Bình và Cố Thịnh đều không thích uống trà lắm, trước đây em trai của cô còn tặng không ít lá chè cổ thụ, cô cũng không nỡ uống, đợi để tám năm mười năm, trữ thành trà cổ hẵng tính.
Nói tới trà, Triển Ngải Bình nhớ tới năm nay ở đây mới thành lập một công ty cổ phần xuất khẩu lá trà, sắp khôi phục sản xuất bánh trà Thất Tử, chỗ này cách xưởng trà cũng không xa lắm, tuy hai vợ chồng họ không thích uống trà gì nhưng có thể cân nhắc mua mấy bánh trà Thất Tử mỗi năm về nhà để, bất luận là dùng để tặng bạn bè hay là giữ lại cất cũng không tồi.
Trên bánh trà có niên đại, bảo tồn từng năm từng năm thế này, luôn có chút niềm vui của sưu tập tem.
Đợi bọn trẻ lớn lên, còn có thể nói với bọn trẻ: "Con à, đây là trà sản xuất vào năm con ra đời."
Lúc này giá trà ngon cũng không đắt, giống như Bát Bát Thanh sau này, giá xuất xưởng của năm 80 cũng không quá bốn tệ một bánh, sau này có thể bán được mười mấy vạn.
"Cố Thịnh, tới uống trà!" Triển Ngải Bình gọi Cố Thịnh tới uống trà, coo chỉ mấp máy uống một tách nhỏ, cô không thích cũng không ghét vị trà, chỉ thích cảm giác học đòi văn vẻ khi pha trà thôi.
Phần lớn thời gian cô lười pha trà, chỉ muốn uống sữa.
Cố Thịnh trâu gặm mẫu đơn một hơi uống hết cho cô, coi như giải khát.
Triển Ngải Bình: "..."
Hai vợ chồng họ uống trà thật sự là giết phong cảnh.
Ở đây sản xuất trà lại còn sản xuất cà phê, nhưng họ đều không thích uống.
Khương Mỹ Huệ bắt đầu đi làm ở nhà ăn viện Vệ Sinh, đoàn trưởng Khương tới nhà tìm Cố Thịnh, dạo này anh nghỉ ngơi ở nhà chăm sóc vợ, cũng chỉ có thể tới nhà tìm anh, đoàn trưởng Khương gọi Cố Thịnh tới góc viện.
Cố Thịnh: "Đoàn trưởng, anh tìm tôi có việc gì?"
Đoàn trưởng Khương nhỏ giọng nói: "Cô vợ này của cậu rất giỏi đào chân tường."
"Công phu đào chân tường này không thể không phục, đào một cái là chuẩn, trước kia vợ của đoàn trưởng La đã bị cô ấy kéo tới bệnh viện, vợ của tôi, em gái tôi, đều bị cô ấy đào đi, bây giờ họ một lòng đều hướng về vợ cậu."
"Trước đây em gái tôi ngày ngày khen anh trai con bé, bây giờ mở miệng toàn là bác sĩ Triển, cậu nói xem đây là chuyện gì?"
Cố Thịnh cười nói: "Vợ tôi ra đời mang theo cuốc, nên giỏi đào chân tường."
Đoàn trưởng Khương: "..."
Cố Thịnh buồn cười nói: "Anh sẽ không ghen với vợ tôi đấy chứ?"
"Cậu quản vợ cậu cho tốt đi, đừng đi dụ dỗ vợ và em gái nhà người khác."
Cố Thịnh cạn lời đáp: "Anh tự quản tốt vợ và em gái anh, đừng tới trêu chọc vợ tôi."
"Đùa thôi, tôi biết ơn vợ cậu từ tận đáy lòng."
Đoàn trưởng Khương nhìn anh cười: "Nào nào nào, có chuyện tốt giao cho cậu làm."
Cố Thịnh nhìn dáng vẻ này của anh ta, cứ cảm thấy không có chuyện gì tốt.